Page 141 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 141

đang muốn buông bỏ thiết chế xã hội lạc hậu cũ, nhưng chưa có thiết chế mới thay thế,
            ngay  lúc  ấy,  làn  sóng  văn  minh  phương  Tây  đuợc  đưa  tới,  dù  bị  cưỡng  bức  tiếp  xúc,
            nhưng  tính  ưu  việt  của nó  so  với  cái  cũ  vẫn  là  yếu  tố thuyết  phục,  dễ  được  đông  đảo
            người dân Nam Bộ, lúc bấy giờ, ủng hộ.
              Tại  Châu Âu,  kiến  trúc  phương Tây  thòi  kỳ  hiện đại  (đầu  thế kỷ  XX), đã  xuất  hiện
            nhiều trào lưu và trường phái  khác nhau, nhưng khi “du nhập” vào Việt Nam cuối thế kỳ
            XIX và đẩu  thế kỷ XX, kiến trúc vẫn mang dấu ấn  các giai  đoạn kiến trúc trước đó của
            Châu  âu,  chủ  yếu  là kiến  trúc  cận  hiện  đại  cùa  thế kỷ  XIX;  tuy  cũng  có  nhiều  trường
            phái  du  nhập,  nhưng trường  phái  “nghệ  thuật  mới”  (Art  nouveau)  có ảnh  hường  nhiều
            dến  kiến  trúc  Nam  Bộ.  Trường  phái  nghệ  thuật  mới  với  các  đặc  trưng  cơ  bản  như:
              Phong cách:  Nhấn  mạnh  cái  đẹp  đường nét, ilùng sắt  trang trí.  - Thủ pháp:  Thích
            đường cong, giàu nhịp điệu, đen trắng rõ ràng, có sức mạnh. - Hoa văn: Bắt chước thiên
            nhiên, hoa lá,  thảm cỏ..."  [23], chính vì những hình khối  và đường  nét có hình  thức  từ
            thiên nhiên mà ra, cùng với  sự mạnh mẽ, giàu nhịp điệu của nó rất phù hợp với tình cảm
            và tính cách của người dân Nam Bộ lúc bấy giờ, trường phái nghệ thuật mới đã dễ dàng
            được người Việt tại đây tích hợp và sử dụng (Xem hình 3.108). Quá trình tích hợp đã trải
            qua thời gian dài với nhiều giai đoạn. Trong giai đoạn đẩu (cuối thế kỳ XIX) chỉ thuần là
            sự “hỗn  dung” với  cái  mới  trong  một số bộ phận công  trình  như:  Vòm  cửa,  bờ tường,
            song hoa... Giai đoạn giữa (đẩu thế kỷ XX) đã có sự “tiếp biến” với cái mới  trẽn qui mỏ
            lớn  hơn  như:  Mặt (iền công trình,  sân cành...  tiêu biểu có thể thấy qua kiến  trúc:  Chùa
            VTnh  Tràng  (Tiền  Giang),  ọhùa  Giác  Viên  (TP.HCM),  chùa  Long  Thiển  (Biên  Hòa),
            chùa  Phước  Tường  (Thủ  Đức), đình  Minh  Hương  Gia Thạnh  (TP.HCM),  đình Gia  Lộc
            (Tây  Ninh),... Giai đoạn  sau (giữa thế kỷ XX) sự tích hợp đã mở rộng sang  nhiều  nước
            phương  tây,  đến  đây  sự ảnh  hường  của  nghệ  thuật  Pháp thời  kỳ cận  đại  mò nhạt dần.
            Người  Việt  Nam  Bộ  bắt  đầu  tiếp cận  và  tích  hợp nghệ  thuật các  trường  phái  hiện  đại
            phương tây khác như Anh, Mỹ, Đức v.v... và hoàn chỉnh dần cho đến nay.
              Có thể dễ nhận ra rằng:  Càng về sau sự tích hợp càng rõ nét hơn, nhất là vào những
            thập niên 50 và 60 của thế kỷ XX, dưới sự ảnh hường rộng rãi của trào lưu Âu-Mỹ,  sự
            tích  hợp đã chuyển  hướng  từ một nước  Pháp nhỏ  bé  sang  phạm  vi  rộng lớn  hcm,  ra cả
            châu  Âu,  châu  Mỹ.  Rất  nhiều phong  cách  kiến  trúc  mới được  du  nhập, điển  hình  như
            phong  cách  Ludwig  Mies  Van  Der  Rohe  thuộc  học  phái  Bauhaus,  trường  phái  Công
            nãng  đầu tiên, cực  thịnh  vào đầu thế kỷ XX.  Quan  điểm chính của trường  phái  này là:
             Đơn giản hóa hệ thống kết cấu nhằm đưa đến một hiệu quả dơn giản và thuẩn khiết vể
            tạo hình. - Sử dụng kết cấu không gian lớn, chia cắt không gian tự do.  - Phân biệt rõ kết
            cấu chịu lực và kết cấu ngăn che. Sử dụng rộng rãi thép, kính”[ 23]. Các quan điểm này
            được thể hiện khá tốt qua một số kiến trúc chùa xuất hiện trong thập niên 50, 60 như Ân
            Quang (Xem hình 3.109), Xá Lợi, Vĩnh Nghiêm... Tuy nhiên, nhờ đặc tính tích hợp (tiếp
            thu-chọn lọc-nâng cao-biểu hiện) mà một sô' nhược điểm cùa truờng phái này, có thể có,

            142
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146