Page 118 - Các Chuyên Đề Về Nguy Cư Sức Khỏe
P. 118

- Tập  quán  xây  dựng nhà  ở:  Người  Dao có tập quán ở nhà đất.  Họ cho



                                                                   rằng, ở nhà nền đất mới có chỗ để cúng Bàn vương. Trong nhà thường được


                                                                   chia làm nhiều ngăn như các phòng ngủ,  phòng kho,  gian bếp...,  trên gác



                                                                   thường rải gỗ hoặc ván để chứa thóc rẫy, ngô và các loại dụng cụ gia đình


                                                                   khác. Nhà người Dao thường làm mái thấp. Như vậy, vối cách bày trí như



                                                                   trên làm cho nhà luôn bị thiếu ánh sáng. Tập quán đun nấu trong nhà gây



                                                                   ô nhiễm khói nặng,  hơn nữa hầu hết đàn ông và nam thanh niên Dao hút


                                                                   thuốíc lào hoặc thuốc, càng làm tăng thêm tình trạng ô nhiễm khói, dễ mắc



                                                                   các  bệnh  về  hô  hấp,  nhất  là  trẻ  em.  Ngày  nay,  cùng  với  sự  phát  triển


                                                                   chung của toàn xã hội, nhiều căn nhà người Dao ở vùng định canh, định cư



                                                                   đã thay đổi. Tuy nhiên, sự thay đổi đó không đáng kể, đặc biệt ỏ vùng cao,


                                                                   vùng sâu, vùng xa.





                                                                   - Tập quán sinh đẻ: Khi đẻ, sản phụ ngồi trên một cái ghê thấp,  hai tay



                                                                   bám  chặt  vào  một  sợi  dây  thừng  buộc  vào  đòn  tay  nhà.  Chồng  hoặc  mẹ


                                                                   chồng đõ hộ hoặc sản phụ tự đỡ lấy, rất ít khi nhò người ngoài. Sau khi sổ



                                                                   thai, chờ cho trẻ khóc mới được bế lên,  nếu chò lâu mà đứa bé không khóc


                                                                   thì dùng sách "cúng” quạt cho nó và sau này sẽ được đặt tên là Slâu (nghĩa



                                                                   là sách).  Rốn trẻ được cắt bằng nứa. Trước đây còn có tục lệ là khi đứa bé


                                                                   mới  lọt  lòng  mẹ  mà  không  quay  mặt  vê  phía  người  mẹ  thì  họ  cho  đó  là



                                                                   điềm  xấu,  phải  cúng  bái  rất  tốn  kém  mới  dám  nuôi  hoặc  bỏ  mặc  không



                                                                   nuôi.  Phụ  nữ  Dao  Đại  bản  và  Dao  Áo  dài  ở Hà  Giang  tự đỡ  đẻ  là  chính,


                                                                   trường  hợp  đẻ  khó  hay  mất  sức  thì  ngưòi  chồng  hoặc  mẹ  chồng  mới  vào



                                                                   giúp.  Nếu  đau  mãi không đẻ  được,  thì chồng hay  mẹ chồng lấy 3 hạt gạo


                                                                   niệm thần chú rồi bỏ vào chén nước lã cho sản phụ uống một ngụm nhỏ và



                                                                   nín thở xoa nước này  lên  người  mình.  Sau  khi trẻ khóc mối bế lên và cắt



                                                                   rốn  bằng  thanh  nứa  đầu  hồi  và  tắm  qua  bằng  nước  ấm  rồi  bọc  trẻ  bằng


                                                                   giấy bản hoặc áo cũ của mẹ.  Đó là những tập quán làm tăng tỷ lệ tử vong



                                                                   chu sinh ở dân tộc Dao, nhất là tập quán tự đõ đẻ mà hiện nay vẫn tồn tại


                                                                   ỏ một số bản Dao vùng sâu, vùng xa.  Đặc biệt, trong khi mang thai người



                                                                   mẹ không đi khám thai, không đến trạm y tế để đẻ, nên cuộc đẻ không an


                                                                   toàn.  Chính vì vậy, tình trạng hữu sinh vô dưỡng ở cộng đồng dân tộc Dao



                                                                   trưóc đây là phổ biến. Những năm gần đây, việc sinh đẻ ở người Dao đã có


                                                                   nhiều  thay  đổi:  Các  tục  lệ  giảm  dần,  tỷ lệ  phụ  nũ  Dao  áp  dụng các  biện



                                                                   pháp tránh thai ngày một tăng, nhiều ngưòi đã đi khám thai và đến trạm



                                                                   xá để sinh nở. Nạn không đế hoặc chết yểu đã được hạn chế tới mức tối đa,


                                                                   dân sô" Dao đã tăng lên rõ rệt.





                                                                   - Tập quán kiêng khem trước, sau  đẻ và khi nuôi con: Trước đây do


                                                                   đời sống kinh tế thiếu thốn, việc sinh đẻ, chăm sóc sản phụ,  hài nhi thiếu



                                                                   kiến thức khoa học, mê tín dị đoan nặng nề, nạn hữu sinh vô dưỡng là phổ



                                                                   biến  trong  cộng  đồng  dân  tộc  Dao.  Mong  ước  có  trẻ  nhỏ  là  của  cả  cộng


                                                                   đồng. Vì vậy, việc sinh đẻ luôn được quan tâm, đúc rút nhiều kinh nghiệm





                                                     118
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123