Page 115 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 115
mất mát, hi sinh vì tình yêu Tổ quôc vì độc lập tự do cho đất nước vì tình hữu
nghị Việt - Lào. Họ phải dấn thân, đương đầu trước mọi gian khổ, là nét đẹp
giữa chất bi hòa chung với chất tráng trong tâm hồn người lính trẻ thật đáng
quý. Tiếp đến lời thơ thứ hai ta bắt gặp hình ảnh: “Quân xanh màu lá dữ oai
hùm”. Với nhịp thơ 4/3 dồn dập, đặc biệt với thi ảnh: “Quân xanh màu lá” cho
chúng ta hình dung trên đường hành quân, bộ đồ của người lính đang chiến đấu
được ngụy trang bằng lá cây rừng nhằm che mắt địch là chiến thuật, một lôl
đánh du kích của quân đội ta từng làm nên bao chiến thắng mà trong thơ của Tô'
Hữu đã từng ca ngợi hình ảnh ấy với: “Lá ngụy trang reo với gió đèo”. Và hình
ảnh: “Quân xanh màu lá” đưa chúng ta hình dung, những khuôn mặt của người
lính xanh xao như màu lá cây rừng, xuất phát từ bệnh tật từ những cơn sốt rét
rừng quái ác, làm tiêu hao bao sinh lực trong cơ thể của người lính, càng thấy rõ
sự chịu đựng của người lính thật vô cùng. Nhưng đẹp thay, tuy diện mạo, dáng vẻ
của họ thể hiện chất “bỉ” nhưng tâm hồn của mỗi người lính vẫn toát lên một
dáng vẻ “dữ oai hùm”, là biểu hiện thái độ phẫn nộ căm hờn của họ qua ánh mắt,
qua cử chỉ đối với quân cướp nước (Pháp), là vẻ đẹp của chất “tráng”, là thước đo
lòng yêu nước, là lẽ sốhg đẹp của người lính Tây Tiến thật tự hào.
2, Với hai câu thơ tiếp
“Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.”
(trích “Tây Tiến" - Quang Dũng)
Quang Dũng, tiếp tục nhớ về kỉ niệm đẹp của đồng đội trên đường ra trận với
hình ảnh: “Mất trừng gửi mộng qua biên giới”, vẫn nhịp thơ 2/2/3 rải đều cùng
tiếng gọi “mắt trừng” đã thể hiện trên khuôn mặt người lính sự phẫn nộ căm
hờn trong ánh mắt. Tiếng gọi “mất trừng” là ánh mắt căm thù, đến tột đỉnh như
muôn ăn tươi nuốt sông kẻ thù, tiêu diệt kẻ thù. Và cụm từ Hán Việt cổ “mộng
biên giới” thể hiện khát vọng, hoài bão trong mỗi trái tim người lính là phải
làm sao lấy xác quân thù làm nên những vòng hoa chiến thắng, lập nên bao
chiến công và biến chiến trường này, biên giới này thành mồ chôn quân cướp
nước (Pháp) và lấy xác quân thù nhằm xây đài tự do, độc lập, hạnh phúc cho
ngày sau. Mong ước ấy, khát vọng ấy, là biểu hiện của tình chung, tình yêu Tổ
quô'c đã thấm sâu trong mỗi trái tim người lính thật đẹp biết nhường nào! càng
đẹp hơn, ngoài vẻ đẹp của tình chung trong tâm hồn mỗi người lính và lúc đêm
về trên những chặng đường hành quân ngừng nghỉ, họ vẫn mơ về Hà Nội, nhớ
về quê nhà về gia đình với bao hình ảnh thật đẹp, nào mái trường, con đường,
góc phô' cùng hàng me, hàng sấu ẩn mình giữa lòng Hà Nội, mang lại trong lòng
người ra đi bao tình yêu và nỗi nhớ. Đặc biệt với tiếng gọi “dáng kiều thơm” như
là tiếng lòng thốt ra trong trái tim của người lính trẻ, khi nhớ về một bóng
hồng, một bóng giai nhân, một người con gái đẹp đất Hà Thành đã in sâu trong
tâm hồn họ lúc ra đi, một tình yêu, một nỗi nhớ là vẻ đẹp của tình riêng của
114