Page 111 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 111

b.  P hản   tích  bốn câu  còn lạ i:
                             “Người đi  Châu Mộc chiều sương ấy
                             Có  thấy hồn  lau nẻo  bến  bờ
                             Có  nhớ dáng người trên  độc mộc.
                             Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa.”
                                                           (trích  “Tây  Tiến"- Quang  Dũng)
          Quang Dũng,  nhà thơ tiếp tục tìm về  bao hình  ảnh  đẹp ngày nào vẫn còn tươi
        rói  đâu  đây,  đó  là bức tranh chiều  sương trên cao nguyên  Châu Mộc,  đưa nhà thơ
        nhớ  lại  hình  ảnh  đoàn  quân  đi,  đoàn  quân  trên  đường  chiến  đấu.  Với  tiếng  gọi
       “Người  đi  Châu  Mộc  chiều  sương  ấy”,  hình  ảnh  “người  đi”  gợi  trong  chúng  ta
        bao  hình  ảnh  đẹp  của  những  chàng  trai  đất  Hà  Thành.  Khi  tiếng  gọi  của  núi
        sông,  khi  lá  cờ  đỏ  sao  vàng  tung  bay  giữa  bầu  trời  Hà  Nội,  những  chàng  sinh
        viên,  học  sinh,  trí  thức,  họ  đã  bỏ  lại  sau  lưng  tất  cả  để  “người  ra  di  đầu  không
        ngoảnh  lại”  thật  đẹp,  thật  tự  hào.  Hình  ảnh  “người  đi”  có  khác  gì  hình  ảnh
        “chinh  nhăn,  chinh phu,  tráng sĩ”  ngày xưa trên đường ra trận.  Đây là hình  ảnh
        “người  đi”  của  một  thời  đại  mới,  thời  kháng  chiến  oai  hùng,  vẫn  trên  đoạn
        đường  hành  quân  vùng  đất  Châu  Mộc  của  tỉnh  Sơn  La,  địa  bàn  hoạt  động  của
        đoàn  quân  Tây  Tiến  thật  rộng,  cho  chúng ta  thấy  rõ  sự gian  khổ  của  người  lính
        thật  vô  cùng  nhưng  tâm  hồn  người  chiến  binh,  họ  không  hờ  hững  trước  vẻ  đẹp
        thiên  nhiên  mà trong ánh  mắt họ,  vẫn  tìm  thấy vẻ  đẹp  của  non  nước,  tạo vật đế
        nhà  thơ  bật  thành  tiếng  gọi:  “Có  thấy  hồn  lau  nẻo  bến  bờ”,  một  lời  thơ  chứa
        đựng bao tình yêu và nỗi  nhớ,  nhớ về  quê  hương Tây Bắc,  núi  rừng Tây Bắc, yêu
        chiến  khu  xưa  đế  nhớ lại  rất  rõ  những bông lau,  cành  lau hòa cùng với  gió  chiều
        trên  cao  nguyên  Châu  Mộc  và  hai  bên  bờ,  hoa  lau  lung  lay  nhè  nhẹ  giữa  không
        gian  bao  la  im  vắng  của  núi  rừng,  khơi  gợi  trong  tâm  hồn  người  lính  trẻ  cảm
        nhận  được  cái  hồn  của tạo vật,  cái  “hồn  lau” cùng hòa  quyện  với  “hồn  người” tạo
        cho  nhà  thơ khám  phá  một  thi  ảnh  đẹp  sông động  đến  thế.  Nói  về  hồn  lau,  hoa
        lau,  ta  lại  nhớ  về  thuở  xa  xưa  Đinh  Bộ  Lĩnh  đã  từng  lấy  ngọn  lau,  hoa  lau  làm
        cờ và trở thành  ông vua dẹp  loạn  mười hai  sứ quân,  mãi  mãi  đi vào  sử sách.  Nhớ
        về  “hồn  lau”  chợt  nhớ “hồn  thu”,  hai  hình  ảnh  ấy  cứ đan  xen  vào  nhau  làm  nên
        một hồn thơ cổ điển  mà  trong bài  thơ:  “Lau  mùa thu”,  nhà thơ Chế Lan Viên  có
        viết;  “Ngàn  lau cười  trong nắng.  Hồn của mùa thu  về.  Hồn  mùa  thu đã đi.  Ngàn
        lau xao xác trắng”.  (Lau mùa thu -   Chế Lan  Viên).  Nhà thơ nhớ cảnh  rồi  lại  nhớ
        người,  cảnh và người  như gắn kết vào nhau,  làm  nên một hồn thơ đẹp,  một cảnh
        sắc  thiên  nhiên  gợi  tình  qua  nét  bút:  “Có  nhớ  dáng  người  trên  độc  mộc.  Trôi
        dòng  nước  lủ  hoa  đong  đưa”.  Hàng  loạt  hình  ảnh  như  sông  lại  trong  tâm  hồn
        người  thi  nhân với  con  thuyền  độc mộc mà người  dân  địa phương đẽo từ một cây
        gỗ  to  dài  là  công  trình  nghệ  thuật  rất  riêng,  độc  đáo  của  người  dân  Tây  Bắc.
        Tiếng gọi  “có  nhớ”,  vậy nhớ ai?  nhớ hình bóng ai?  Phải  chăng,  đây  là hình bóng
        cô  gái  chèo  đò  đang  lái  con  thuyền  độc  mộc  với  một  dáng vẻ  uyển  chuyển,  mềm


        110
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116