Page 117 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 117
tan ra” “giữa biển lớn tình yêu” và phải biết: “Cầm tay mọi ngiíời để Đất Nước vẹn
tròn to lớn” là vẻ đẹp tâm hồn của người lính thời kháng chiến.
4. Hai câu thơ còn lại:
“Áo bào thay chiếu anh về đất,
Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
(trích “ Tây Tiến” - Quang Dũng)
Hình ảnh “áo bào thay chiếu" gợi cho chúng ta hình dung những người lính
đã nằm xuông nơi chiến trường, nơi biên giới Việt - Lào và được người dân địa
phương dành tặng cho mỗi người lính vừa nằm xuông một tấm chiếu để khâm
liệm và tâm chiếu ấy, Quang Dũng thi vỊ hóa như “chiếc áo bào” mà những
tráng sĩ ngày xưa lúc ra trận được khoác lên và khi họ nằm xuông, chiếc áo bào
ấy được đắp theo cùng hình hài của họ lúc trở về với đâ't. Hôm nay, những người
lính đă ngã xuông vì độc lập tự do cho Tổ quô'c. Với cái nhìn của Quang Dũng,
nhà thơ đã thi vị hóa “tấm chiếu ấy” có khác gì như “chiếc áo bào” đế làm nên
cái chết của người lính cũng đẹp cũng sang nhằm giảm đi bao thực tế khắc
nghiệt của chiến trường. Đúng như lời bày tỏ của tác giả: “Áo bào thay chiếu là
cách nói của người lính chúng tôi, nó mang tinh ước lệ của thơ xưa trước đây
nhằm động viên những đồng chí vữa ngã xuống giữa rừng”. Một thi ảnh vừa
hiện thực vừa lãng mạn toát lên cái chết của người lính thật cảm động lẫn khâm
phục. Và hình ảnh còn lại: “Sông Mã gầm lên khúc độc hành" đưa chúng ta nhớ
đến bài kí “Người lái dò Sông Đà” của Nguyễn Tuân với hai tiếng: “rống lên" từ
thác nước của dòng Sông Đà qua ngòi bút Nguyễn Tuân biểu hiện sự hung bạo
của con Sông Đà là uy lực kì bí của thiên nhiên. Nhưng trong hồn thơ Tây Tiến
của Quang Dũng, chúng ta lại bắt gặp hình ảnh tượng thanh thật đẹp: “Sông Mã
gầm lên khúc dộc hành”. Với hai tiếng “gầm lên" là hình ảnh thiên nhiên được
nhân hóa từ thác nước của dòng Sông Mã như biểu hiện sự phẫn nộ, bức xúc,
căm hờn trong tâm thức của dòng sông khi nó mât đi những người bạn đồng
hành trong chiến đâh, tổ quô'c mâ't đi những người con ưu tú và hai tiếng “gầm
lên" có khác gì như phát súng đại bác rền vang giữa rừng đại ngàn Tây Bắc nơi
chiến khu xưa như khúc ca bi tráng, tiễn đưa người lính trở về với đất mẹ. Như
vậy, trước giờ phút cuôì cùng của người lính, họ không hề đơn độc, lẻ loi mà
hình hài của họ, linh hồn của họ được ôm trọn giữa lòng quê hương đất nước,
giữa lòng con Sông Mã với bao thương tiếc lẫn khâm phục vì anh đã sông và
chết cho quê hương này, đất nước này.
Nhấn mạnh: Sự ra đi của người lính, cái chết của họ không chỉ bảo vệ cho quê
hương đất nước, cho tự do độc lập của dân tộc mà họ còn mang một nghĩa vụ quô'c
tế, một nhiệm vụ cao cả là cùng bảo vệ biên giới của hai đất nước Việt - Lào. Như
vậy cái chết của họ càng cao đẹp hơn, khâm phục hơn vì: “Không có gi cao cả hơn
một sự đau đớn lớn". (Musset-Pháp)
116