Page 316 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 316

mình  lả  con  cháu  Lão  Tử  (Lí  Nhĩ).  Đường  Minh
        Hoàng phong Lão Tử làm  "Thái thượng huyền nguyên
        hoàng  đế" vá  sách  đạo  Lão  thuộc  vào  số  sách  học
        để  đi  thi.  Vâo  đời  Tống,  có  lệnh  sưu  tập  các  sách
        đạo  giáo  gọi  lả  "Đạo  tạng".  Con  số  vào  đầu  thế  kỷ
        XII  là  5387  quyển.

            Nhà  lý  luận  đạo  gia nổi  tiếng đời  Tống là  Trần
        Đoàn.  Chỉ  còn  lại  "Vô  cực  thiên"  nêu  lên  sự  hình
        thành  vũ  trụ  và  cách  tựu  để  thánh  bất  tử.  Lý  học
        của Tống Nho chịu ảnh hưởng sâu sắc của ông.  "Thái
        cực đồ" của  Chu  Đôn  Di  là  chịu  ảnh  hưởng của  "Vô
        cực  đồ".  Người  ta  cho  Trần  là  người  sáng  lập  cách
        bói  tử  vi.
            Trong khi ở Miền nam Tống Nho phát triển mạnh,
        miền Bắc  do người  Kim  cai  trị,  Đạo giáo  phát triển
        với  nhiều  giáo  phái.  Phái  Chính  N hất theo  truyền
        thống  đạo  "Năm  đấu  gạo",  dùng  bùa  phép  để  trừ
        ma quỷ, nhưng đạo sĩ được ăn mặn, uống rượu. Phái
        Toàn  Chân do Vưcíng Trung Dương sáng lập, không
        ăn thịt, không uống rượu, không lấy vợ, lo cứu người
        nghèo,  không tiếc hy  sinh thân  mình.  Phái  này  nổi
        tiếng với bảy đệ tử, trong đó Khâu Xử Cơ được Thảnh
        Cát  Tư  Hãn  phong  là  Trường  Xuân  đạo  chủ  chân
        nhân.  Vào  đời  Minh,  các  đạo  sĩ  chia  thành  hai  loại
        và  phải  thi,  con  trai  trên  40  tuổi,  con  gái  trên  50
        tuổi mới được tu. Nổi tiếng nhất ở đời Minh là Trương
        Tam Phong,  để lại bộ  "Trương Tam Phong toàn  tập"
        gồm  tám  quyển.  Lúc  này  việc  thòi  Quan  Vũ  rất
        thịnh hành, gọi là Quan Đe, được xem là biểu trưng
        của  con  người  tận  trung,  tận  nghĩa,  tiêu  biểu  cho


        318
   311   312   313   314   315   316   317   318   319   320   321