Page 313 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 313

lâm" của  Chu  Thụ  Phiên  chủ  biên  (Văn  nghệ  xuất
      bản xã, Giang Tô, 1992) và công trình bốn tập  "Trung
      Quốc Đạo giáo" do Khanh Hi Thái chủ biên trí thức
      XBX,  Thượng  Hải,  (1992-1994).  Sự  hiểu  biết  của
      chúng tôi  tuy chỉ  là  sách vở nhưng có thể có  ích  để
      hiểu  sự  khác  nhau  giữa  Đạo  giáo  Trung  Quốc  với
      tín  ngưỡng  đồng  cốt  ở  Việt  Nam,  một  tín  ngưỡng
      dân  gian  rất  phổ  biến.
          2.     Theo  các  tác  giả,  hạt  nhân  của  Đạo  giáo  là
      tín ngưỡng thần tiên. Từ xa xưa, người Trung Quốc,
      từ  thời  Ân  thờ  thần  là  các  lực  lượng  tự  nhiên  và
      "quỷ" là  tổ  tiên  của  người.  Trong  "Chu  Lễ" đã  nói
      đến  các vị  thần  của  trời,  của  người,  của  đất và  nói
      đến  các  viên  quan  lo  các  lễ  với  họ  cũng  như  xem
      thiên  văn  để  đoán  điều  may  rủi.
          Lão  Tử  trong  "Đạo  Đức K inh”,  có  nói  đến  một
      cái  Đạo  có  trước  trời  đất,  và  "cốc  thẩn" không chết.
      Cách  nói  của  ông  mập  mờ,  thấp  thoáng  dễ  dàng
      chuyển thành tác phẩm nền tảng cho đạo giáo.  Sau
      này  Trâu  Diễn  xây  dựng  thuyết  "Ngũ  hành",  tạo
      nên phái  "âm  dương gia".  Trong thiên  "Hồng phạm"
      trong  "Kinh  Thư" ngủ  hành là năm yếu tố vật chất,
      lúc  này  chuyển  thành  năm  nguyên  lý  "Kim,  mộc,
      thủy,  hỏa,  thổ"  sinh  ra  nhau  và  khắc  chế  nhau.
      Chẳng  hạn  mộc  sinh  hỏa,  hỏa  sinh  thổ,  thổ  sinh
      kim,  kim  sinh  thủy,  thủy  sinh  mộc,  rồi  thủy  khắc
      hỏa,  hỏa  khắc  kim,  kim  khắc  mộc,  mộc  khắc  thổ,
      thổ  khắc  thủy.  Lý  thuyết  náy  tạo  nên  một  quan
     niệm lịch sử theo tuần hoán, làm cơ sở cho lý thuyết


                                                            315
   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317   318