Page 192 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 192
thuật chính nhờ truyền thống ham học mà Khổng
tử đề xướng. Số ngoại kiều ở các nước hết sức đông
đảo, nhưng ngoái các tộc người theo văn hóa này,
chỉ thấy có người Do Thái là sánh được với họ má
thôi. Đó chẳng phải là bằng chứng của một ưu thế
về văn hóa sao?
(4) Từng người một đều tự hào về nền văn hóa
của mình, gắn bó với Tổ quốc, với anh em, bà con.
Dủ sống xa quê hương họ vẫn quan tâm tới họ hàng,
bà con. Họ biết giúp đỡ nhau, nhường cơm sẻ áo
cho nhau, gắn bó với nhau trong nhừng thể cộng
đồng riêng là Tổ quốc. Tổ quốc đối với họ là nơi
quê cha đất tổ, không phải một cuộc sống sung túc
ở nước ngoài có thể thay thế được. Các biến cố ở
Tổ quốc đều khiến họ quan tâm, tuy thái độ có thể
khác nhau. Đối với các cộng đồng Việt Nam thì có
thể nói ở đâu có người Việt Nam, ở đấy có sách,
báo tiếng Việt, có thơ văn, có ca nhạc, nghệ thuật
Việt Nam. Họ là những nhà thơ, những nhà văn,
những nghệ sĩ bẩm sinh.
(5) Khi nghiên cứu đạoTin lành, Weber có nhận
thấy đạo này thích hợp với sự phát triển của chủ
nghĩa tư bản, vì nó dậy cho con người tiêt kiệm,
biết sống kham khổ để tích lũy vốn và chấp nhận
một cuộc sống hiện còn khó khăn để đổi mới nó. Ta
cũng có thể nói như vậy về Khổng học. Những người
theo Khổng giáo thích sống một cuộc sống giản dị;
không bị những đòi hỏi vật chất giày vò, trái lại
tìm thây, niêm Ỷui trong cuộc sông hài hòa với mọi
người chung quanh, đặc biệt họ gắn bó với gia đình,
lo cho con cháu còn hơn lo cho chính mình.
194