Page 184 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 184

xong.  Nó  lầ  học  thuyết  để  khẳng  định  đặc  quyền
        của  tầng  lớp  cai  trị  so  với  nhân  dân  lao  động,  đặc
        quyền  của  người  quân  tử  so  với  thợ  thủ  công,  dân
        cày  và  thương nhân.  Trái  lại,  xã  hội  hiện  đại  là  xã
        hội  mọi  người  đều bình  đẳng về  quyền  lợi vá  nghĩa
        vụ:  người  dân  lá  chủ  của  đất  nước,  và  chính  quyền
        cai trị phải là của dân, do dân và vì dân. Tuy Khổng
        học  có  nói  đến  thời  Nghiêu,  Thuấn  thời  ông  vua
        làm  vua  không  phải  do  cha  truyền  con  nối,  nhưng
        nó  trước  sau  vẫn  không  thoát  khỏi  mô  hình  quân
        chủ.  Nó  chỉ  có  thể  nói  đến  ông  vua  sáng  suốt,  có
        nghĩ  đến dân,  nhưng không thể  hình  dung một  chế
        độ  dân  chủ,  do  dân  quyết  định.  Học  thuyết  của  nó
        hãy  còn  quá  ưu  tú  luận  (elitist),  không  thể  có  tính
        chất  hiện  đại.
            (2)      Học  thuyết  ấy  lấy  quá  khứ  xa  xôi  làm  mục
        tiêu  để  phấn  đấu,  trong khi  thời  hiện  đại hướng tới
        tương  lai,  tới  tiến  bộ  không  ngừng.
             Các  nhà  Nho  hay  lấy  hai  chữ  "Duy  tân" trong
         "Đại  học" để  giải  thích  rằng  Khổng  tử  chủ  trương
        đổi  mới.  Nhưng đọc  toàn  bộ  "Luận  ngữ" không  bao
        giờ  thấy  Khổng  tử  tin  vào  thế  hệ  mới  má  chỉ  thấy
        ông lo  thế  hệ  này  sẽ  phá  vỡ  m ất  cái  đẹp  từ  xưa  để
        lại.  Ông nói  "Người đời sau  đáng sợ" chứ không bao
        giờ nói  người  đời  sau  đáng tin.  Nói  chung,  mọi  nhà
        tư tưởng trước thế  kỷ XVIII  cũng đều  đặt xã  hội  lý
        tưởng váo quá  khứ.  Chỉ  đến thế  kỷ thứ XVIII  trước
        sự xuất hiện của nền tái sản xuất mở rộng,  các nhà
        tư  tưởng  mới  nói  đến  tiến  bộ  không  ngừng,  nhưng
        ngay trong giai đoạn nảy,  Rut-xô,  một nhà tư tưởng


        186
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189