Page 178 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 178
Dĩ nhiên, loại Nho giáo náy phải được Hán Vũ Đế
đề cao. Một khi các khái niệm Khổng tử xác lập
đều trở thành chết cứng, hóa đá, cái đạo Nho ấy
sẽ trở thành công cụ cho bọn quan liêu đàn áp
nhân dân.
Thế rồi ra đời những quyển "Hiếu K inh", "Trung
K inh" mạo nhận là của Khổng tử. Nhưng làm sao
Khổng tử có thể chấp nhận một chữ Hiếu, một chữ
Trung quái gở thế này tuy nó đã được hàng vạn
lần ca ngợi: ông vua bảo bầy tôi chết mà bầy tôi
không chết, lầ bầy tôi bất trung, ông cha bảo người
con chết mà người con không chết là người con bất
hiếu. Rồi còn thuyết "Tam Tòng" trói buộc người
phụ nữ suốt đời chỉ theo: theo cha, theo chồng,
theo con.
Nhưng nếu ta chỉ căn cứ vào lý luận mà xét
thì không thể cắt nghĩa được tại sao Nho giáo này
lại tồn tại lâu dài đến thế. Một lý luận trái ngược
với lẽ phải như Hán nho mà tồn tại được là phải
có lý do trong thực tế. Cái lý do của một sự tồn tại
háng nghìn năm như thế phải tìm ở trong cái bất
biến trong nhu cầu con người. Người nào cũng thích
có chút quyền lực dù chỉ trong một phạm vi nhỏ
hẹp. Thuyết "Tam cương" chia quyền lực ra. Trong
Tam cương thì hai cương đã liên quan tới gia đình
và cả ba khẳng định ưu thế của nam giới, ông vua
là vua cả nước, ông cha là vua trong nhà, ông chồng
là vua với vợ. Còn nữ giói phải chờ đợi đến khi làm
mẹ chồng mới có quyền với nàng dâu. Mặt khác,
chính sự ổn định của gia đình Trung Hoa lá nền
180