Page 176 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 176

đạo  Nho  thời  phong  kiến  (chữ  phong  kiến  này  là
       dùng  theo  nghĩa  Trung  Hoa)  phân  quyền,  còn  Hán
       Nho lá  đạo Nho của thời quân chủ chuyên chế tuyệt
       đối  và  cực  thịnh.  Phạm  vi  bài  này  không  cho  phép
       nói  nhiều.  Tôi  chỉ  thu  hẹp vào  vái  nét khu biệt của
       Hán  Nho  so  với  Khổng  học.
           (1)      Việc Pháp gia hóa Khổng học biểu hiện trước
       hết  ở  điểm  gạt  bỏ  mọi  tính  chất  qua  lại  giữa  người
       trên và người dưới, chỉ chấp nhận thái độ phục tùng
       như  nô  lệ  của  người  .dưới  đối  với  người  trên.

           Đổng Trọng Thư sáng tạo ra thuyết  "Tam cương"
       một  điều  không  thể  có  trong  óc  Khổng  tử.  Tôi  chỉ
       dịch  một  đoạn  bênh  vực  thuyết  tam  cương của  ông,
       trong  "Xuân  thu phồn  ỉộ" ãể  thấy kiểu  lập  luận  lấy
       vũ  trụ  gò  con  người  theo,  lấy  âm  dương  làm  nền
       tảng,  kiểu lập luận còn phổ biến cho  đến nay ở một
       số  bạn  Tây  học  của  tôi,  lá  bắt  nguồn  từ  cụ  Đổng
       nảy.  Tôi  cũng  xin  các  bạn  lưu  ý  cho  là  Khổng  tử
       không  bao  giờ  nói  đến  âm  dương,  ngũ  hành  hết,
       ông chỉ xét con  người  trong các quan  hệ  giữa  người
       với  người  mà  thôi,  tức  là  còn  Tây  phương  hơn  đa
       số  chúng  ta:
           -  "Nói  chung,  sự  vật  thế  nào  cũng  có  hòa  hợp.
       Đã có hòa  hợp  thì  ắt phải  có  trên,  ắt phải có  dưới,
       ắt phải có  bên  trái,  ắt phải có  bên  phải,  ắt phải  có
       trước,  ắt phải  có  sau,  ắt phải  có  trong,  ắt phải  có
       ngoài,  ắt  phải  có  đẹp,  ắt  phải  có  xấu,  ắt  phải  có
       thuận,  ắt phải có nghịch,  ắt phải có mừng,  ắt phải
       có  giận,  ắt phải  có  lạnh,  ắt  phải  có  nóng,  ắt  phải
       có ngày,  ắt phải có  đêm.  Đó  đều  là  sự hòa  hợp  của


       178
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181