Page 177 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 177
nó cả. Ảm là cái hợp của Dương. Vợ là cái hợp của
Chổng. Cha là cái hợp của Con. Bấy tôi là cái hợp
của Vua. Mọi vật đều có cái hợp với nó, mà mọi cái
hợp đều lả Ăm và Dương".
Rõ ràng đây lả một lý luận siêu hình, tuyệt đối
hóa từng khái niệm, trái ngược với Khổng tử.
"Cái nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng đều lấy ở
cái đạo âm dương. Vua là dương, tôi là âm; cha lả
dương, con là âm; chồng là dương, vợ là âm".
Tức là tình trạng bất bình đẳng là tiên nhiên,
không cách nào vượt qua được, về thực chất, nó
chẳng khác gì một sự phân chia đẳng cấp trong Đạo
Bà La Môn trong đó bốn đẳng cấp đều sinh ra từ
bốn bộ phận của vi thần tối cao do đó đẳng cấp nào
cũng phải vĩnh viễn chấp nhận địa vị của mình.
Bằng cách náy Nho giáo trở thánh giáo điều chẳng
khác một tôn giáo.
"Sự quy định cứa nhân, nghĩa, chế độ đều xuất
phát ở Trời. Trời là vua để che chở; Đất là Tôi để
nâng đỡ; Dương là chồng để sinh ra; Ảm là vợ đê
giúp đỡ. Mùa xuân là cha đê sinh; mùa hè là con
để nuôi; mùa thu là cái chết đê đưa vào áo quan;
mùa đông là sự đau xót đê chôn cất".
Đúng đây lá "Cửa hàng của Bác Hai Đổng"{ỵhòng
phải của Bác Hai Khổng). Một Nho giáo đã được
Pháp gia hóa như vậy là có sức mạnh thu hút người
ta hơn Pháp gia chỉ dựa trên bạo lực vì nó căn cứ
vào một ngụy biện "Lấy quan hệ giữa trời đất làm
mô hình giải thích các quan hệ giữa người với người".
179