Page 84 - AllbertEstens
P. 84
những đã làm thay đổi các quan niệm của chúng ta về thời gian
mà còn làm sáng tỏ ý nghĩa của khái niệm thời gian cổ điển.
Thời gian là trật tự của những chuỗi nhân quả, đó là khám phá
phi thưòng của Einstein. Nhà triết học duy nhất đã đề cập đến
vấn đề này là Leibnitz, nhưng ở thời đại ông người ta vẫn chưa
thể nhận thức được tính tương đôi của sự đồng thòi.
5. Trong mục cuối cùng này, tác giả đã chứng minh rằng
từ thời Kant trở đi, trong lịch sử triết học đã có một cái hô' ngăn
cách ngày càng tăng giữa các hệ thống triết học và triết học của
khoa học. Các nguyên lý tổng hợp nhận thức mà Kant xem là có
tính tiên nghiệm đã được người ta cho là có tính hậu nghiệm,
chúng chỉ có thể được kiểm chứng qua thí nghiệm và là đúng
đắn vối ý nghĩa hẹp của các giả thiết kinh nghiệm. Chúng ta
cần áp dụng điểu này cho lý thuyết tương đối, nếu chúng ta
muốn đánh giá nó trên quan điểm lịch sử triết học. Các định lý
của hình học (Euclid), đã được xem như các định luật của lý trí
trong khoảng 2000 năm, bây giờ đã được châp nhận như các
định luật thực nghiệm; chúng phù hợp với thế giối xung quanh
ta ở mức độ chính xác cao, nhưng không còn đúng nữa khi áp
dụng vào các khoảng cách rất lốn. Tính hiển nhiên tự nó của các
định lý này thực ra chỉ là sản phẩm của thói quen mà thôi (Chú
ý rằng hình học phi Euclid đã xuất hiện sau khi Kant qua đời
được hai chục năm). Những người nào có kinh nghiệm đối với
tính hữu hạn của tốc độ ánh sáng sẽ cảm thấy các phép biến đổi
Lorentz là cần thiết và tự nó là hiển nhiên.
Quá trình suy thoái của quan niệm tổng hợp tiên nghiệm
của Kant là một trong những đặc điểm quan trọng của triết học
thòi đại chúng ta. Chúng ta sẽ phạm sai lầm khi cho rằng khả
năng của con người bị hạn chế mỗi khi một số' quan niệm đã
được xem là tuyệt đối đúng bỗng được chứng minh là có giá trị
hạn chê hoặc cần phải loại bỏ trong những lĩnh vực nào đó của