Page 83 - AllbertEstens
P. 83
trúc của không gian và thời gian được xây dựng. Do đó trật tự
không - thòi gian phải được xem là sự biểu thị trật tự nhân quả
của thế giới vật lý. Mốì liên quan mật thiết giữa không gian và
thời gian và tính nhân quả có lẽ là đặc điểm nổi bật nhất của lý
thuyêt Einstein. Trật tự thời gian được rút về trật tự nhân quả,
một quan hệ không thể đảo ngược. Ngay cả trật tự không gian
cũng được rút về trật tự nhân quả.
Mốì quan hệ giữa trật tự thời gian và trật tự nhân quả
dẫn tới vấn đề chiều của thòi gian. Quan hệ giữa nhân và quả là
một quan hệ bất đốỉ xứng. Nó làm cho thời gian trở thành một
quan hệ dãy (serial relation). Thời gian trong lý thuyết của
Einstein có tính chât như vậy. Nhưng chiểu của thời gian không
giống như tính bất đốỉ xứng của các khái niệm "trước" và "sau".
Các khái niệm này không khác nhau về cấu trúc và có thể đổi
lẫn được. Quan hệ "nhỏ hơn” (giữa các sô" thực) có tính chất bất
đốỉ xứng và chuyển tiếp (transitive), không những thế nó còn là
một chiều hay đơn hướng (unidirectional). Vấn đề quan hệ thời
gian là vấn đề thời gian có tính đơn hướng hay không. Theo
ngôn ngữ vật lý, đó là vấn đề tính bất thuận nghịch của thời
gian.
Trong lý thuyết tương đối, ta không thây có tính bất
thuận nghịch của thời gian. Cho tới nay, tính bâ't thuận nghịch
của thời gian chỉ được đề cập trong nhiệt động học: Nó được xem
là có bản chất thống kê. Cách giải đáp này không thỏa đáng.
Nhưng vật lý lượng tử cũng không tìm được câu trả lời nào tôt
hơn.
Một điều rất kỳ lạ là sự phân tích toán lý khái niệm thòi
gian trong lý thuyết của Einstein đã đạt được một sự sáng tỏ mà
sự phân tích triết học không thể đạt được. Đưa khái niệm thời
gian vể khái niệm nhân quả và mở rộng khái niệm trật tự thời
gian thành tính tương đối của sự đồng thời, Einstein không
81