Page 377 - AllbertEstens
P. 377
"Thưa ngài, thời gian chẳng có trách nhiệm gì về việc ấy
cả. "
Molière
Thời gian - v â 'n dề xua cũ của triết học...
Nếu cần phải định nghĩa bằng một lời dí dỏm thì có thể
nói thòi gian là cái cách mà tự nhiên đã tìm ra để mọi việc
chẳng thể xẩy ra chỉ có một lần. Định nghĩa này nói được một
điều hiển nhiên: Khái niệm thời gian áp đặt lên chúng ta,
chẳng thể nào tránh được. Chúng ta cảm nhận là có một thời
gian trôi chảy và nếu không có nó thì sự tồn tại của chúng ta sẽ
chẳng ra cái kết cấu gì cả. Chúng ta thấy rất rõ sự bỏ chạy của
một hiện tại mà đó là điểm gián đoạn hay chuyển tiếp giữa một
quá khứ đã qua và một tương lai sẽ đến. Quá khứ đối vối ta là
đã cố định, chúng ta nhớ được nó; còn tương lai thì đối với ta là
không chắc chắn, chúng ta chẳng hề sờ mó được Ĩ1Ó. Quá khứ và
tương lai đối với chúng ta không đối xứng vói nhau. Từ thời kỳ
lịch sử còn là đêm tốỉ, con người đã nói nhiều về thời gian. Nói
như Platon rằng thời gian là ",hình ảnh dỉ động của cái vĩnh cửu
bất động", hay hiểu như Aristote là "số chuyển động theo cái
trước và theo cái sau", hay tin tưởng như Thánh Augustin rằng
nó chỉ trôi chảy trong linh hồn, hay xem xét theo Kant rằng nó
là một dạng tiên nghiệm (a priori) của sự cảm nhận, hay thích
xem nó như Bergson là một trực giác thuần túy của ý thức, hay
theo như Valéry mà đối với ông, thời gian của con người là "cái
vĩnh cửu bị gập lại", dù nói, hiểu, tin, v.v... như thế nào thì vấn
để vẫn là ở chỗ thời gian thuộc vào ngôn ngữ mà con người dùng
để đối thoại với con người và cả vói tự nhiên, về vấn đề này thì
thời gian là "cái không thể đi vòng qua được" của vật lý học.
375