Page 285 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 285

rất mừng, chỉ sỢ chị mang bệnh nan y. Ngày mai chị cứ về trong đó với
        đồng chí Cúc, tôi sẽ có quyết định phân công tác sau”. Nghe anh Sáu
        bảo vậy, tôi cũng yên tầm, tôi từ giã, cám ơn anh và trở về nhà nghi. Ãn
        cơm xong, tôi và anh Mười tranh thủ đi thăm một số người quen. Lần
        đẩu tiên sau nhiều năm bận rộn với công việc, hiếm hoi lắm mới có
        dịp đi bách bộ cùng nhau trên đường Thanh Niên, một bên là hồ Tây,
        một bên là hồ Trúc Bạch giữa lòng thủ đô Hà Nội. Trời đầu đông, gió
        se se lạnh, những chiếc lá vàng trên hàng cầy ven đường vẫn còn rơi lả
        tả đó đây. Anh yên lặng, tôi cũng yên lặng, hình như cả hai chúng tôi
        đang tận hưởng cái không khí giao mùa của trời và đát, của bận rộn

        và thư thả, của chiến tranh và hòa bình, của cái chết và sự sống trong
        cuộc đời một con người.
           Anh âu yếm nhìn tôi:
           - Lầu lắm rồi mình mới có được một bữa đi như thế này. Đi với
        Huệ như vầy, trong không khí này, anh có thể đi suốt cả đêm, giá mà
        có các con...
           Tôi nhìn anh thấy ánh mắt anh sáng ngời, cái ánh mắt lúc nào cũng
         chứa đựng những niểm tin và sự yêu thương trìu mến, tôi nói:

           - Thỉnh thoảng mình cũng phải có những chút riêng tư chớ anh, đi
        với nhau như vầy, anh có nhớ gì không?
           - Nhớ nhiểu lắm. Biết nói thế nào nhỉ. Chỉ biết chính lòng tin, niềm
        thương và sự thủy chung làm người ta dũng cảm. Dũng cảm trong
        mọi hoàn cảnh. Như chính sự dũng cảm của anh khi tưởng rẳng Huệ
        bị ung thư. Lúc ấy, biết bao điều suy nghĩ, biết bao cầu hỏi mà anh
        chưa trả lời được. Rồi chính lúc này đây, đi bên Huệ, anh tưởng như
        vừa bắt đưỢc cái gì đó quý nhất trong đời mình. Có lẽ là cuộc sống
         của chính Huệ vẫn tổn tại một cách tốt đẹp. Cái tưởng đã mất, nhưng
        vẫn còn, cái tưởng đã xa nhưng vẫn gần gũi, Huệ biết anh mừng đến
        mức độ nào không?
           Tôi không trả lời, chỉ nắm tay anh siết chặt. Ngoài kia nước mênh
        mông, sóng lăn tăn gỢn. Màu tím của buổi hoàng hôn đang phủ xuống
        không gian. Mặt hồ phủ lờ mờ sương đục. Mấy cánh hoa dại ánh lên
        màu đỏ chói trong cái bàng bạc của sương chiều. Tôi nói với anh:



        284  HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290