Page 281 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 281

chữa bệnh, không được lo nghĩ nhiều, nhất định phải đi chữa bệnh
          ngay. Mẹ phải hiểu rằng, cuộc sống của mẹ rát cần cho mấy bố con.
          Chừng nào mẹ đi trị bịnh, Hòa, Linh vào đây cho bố yên tâm”. Mấy
          ngày ở nhà chờ chuyến đi, anh chị em đến thăm rất đông, tôi hết sức
          cảm động dù nói không ra tiếng. Anh chị em thấy tình trạng sức khỏe
          tôi suy sụp như vậy, rất xót xa, có người muốn dùng lời động viên an
          ủi, nhưng không ai dám nhắc đến cái bịnh nan y ấy. Chị Hoa, vỢ anh
          Hai Sớm, nước mắt lưng tròng, nhét vào tay tôi  10 đổng rúp, dặn là

          “ghé Liên Xô, cần thì sử dụng”. Các anh em, đồng chí ở chiến trường
          ra chuẩn bị vớ, áo quần nylon chống rét cũng đem chia sẻ với tôi và
          siết chặt tay như muốn nói lên tấm lòng yêu thương, quý trọng của
          mình. Có lúc nằm đêm, tôi suy nghĩ: Nếu phải từ giã cõi đời trong lúc
          này, mình không ân hận vi điểu lớn lao nhất mà cả dân tộc phấn đấu
          mấy mươi năm giờ đã trở thành hiện thực. Đất nước toàn thắng, từ
          nay anh chị em, đồng bào, đổng chí, đặc biệt là thế hệ trẻ (trong đó
          có con cháu mình) sẽ được hưởng cuộc sống thanh bình, hạnh phúc,
          thỏa sức thực hiện hoài bão, ước mơ. Riêng mình chỉ có điều đáng
          buôn, đáng tiếc là chưa thực hiện được ước vọng ấp ủ từ lâu là về quê
          hương thăm nơi chôn nhau cắt rún, thăm lại mảnh đất ân tình, nơi
          ấy có hài cốt mẹ, có xương thịt bao đổng chí thân thương; về thăm
          lại những nơi mình đã cùng đồng bào sống, chiến đấu, gắn bó máu
          thịt qua hai cuộc kháng chiến, và sẽ cùng một số chị em tâm huyết
          tổng kết lịch sử đấu tranh suốt bao nhiêu năm ròng của chị em phụ
          nữ Nam bộ để đển ơn đáp nghĩa đối với những người đã hy sinh, đã

          ngã xuống trên mảnh đất này. Đối với gia đình, mình có ý định dành
          thời gian chăm sóc người thân, sẽ gấn gũi, uốn nắn, dạy dỏ các con
          vì chúng chưa đến độ trưởng thành. Với anh Mười, mình sẽ bù đắp
          những thiệt thòi mất mát vì những năm tháng chiến tranh vỢ chổng
          xa cách, sẽ có dịp làm những món ăn anh vốn ưa thích như canh chua
          lá giang, canh chua cua đồng rau đay..., tuy đạm bạc song đậm đà vị
          quê hương, ấm áp nghĩa tình. Tôi hiểu anh vì sớm mồ côi cha mẹ, nên
          lúc nào cũng thèm cuộc sống đoàn tụ gia đình, muốn có bàn tay trìu
          mến của người thân. Nhớ có lần anh viết thơ nói với các con; “Bao giờ


          280  HỔI ức NGỔ THỊ HUỆ
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286