Page 279 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 279

mình để dân tộc ta làm nên chiến tích vẻ vang này. Biết bao gia đình
          ly tán, vỢ xa chổng, con xa cha mẹ, ông bà xa cháu, cả mấy thế hệ tiếp
          nối nhau góp máu xương, bây giờ nhìn lại không tưởng tượng nổi.
          Niềm vinh quang và nỗi bất hạnh đan xen trong từng gia đình, từng
          dòng họ, nhưng điều trên hết, vĩ đại nhứt là ta đã giành được độc lập,
          tự do, quê hương sạch bóng quân thù. Tôi nhớ rõ, trong những ngày
          này bẳng niềm vui to lớn, bằng hạnh phúc tràn đầy, tôi đã lao vào công
          tác bất kể giờ giấc, làm việc thông tầm, trưa nghi 15 phút để ăn cơm,
          tối mang hồ sơ về nhà nghiên cứu tận 1, 2 giờ đêm. Với cương vị Vụ

          Trưởng Vụ Tổ chức và phụ trách cán bộ đi B, tôi cùng tập thể anh chị
          em tổ chức đưỢc nhiều đoàn suốt từ năm 1973 cho đến bây giờ. Đó
          là những cán bộ cốt cán, có năng lực, nhiệt tình, được đào tạo chính
          quy trong nước cũng như ngoài nước. Anh chị em lên đường với tâm
          trạng phấn khởi ngập tràn như được tắm mình trong dòng sông hạnh
          phúc. Trong khi các cánh quần thẩn tốc tiến vể Sài Gòn, chúng tôi đã
          kịp cử đoàn cán bộ khung gổm 200 đồng chí lên đường ngày 24 tháng
          4 năm 1975 theo chân đoàn quần giải phóng, trong đó có anh hùng
          lao động Lê Minh Đức, luật sư Nguyễn Thành Vĩnh cùng nhiểu cán
          bộ đẩu ngành đã kịp về Sài Gòn đúng ngày 30 tháng 4 năm 1975 để
          tăng cường lực lượng tiếp quản thành phố. Tiếp theo nhiều đoàn cán
          bộ lên đường bằng nhiều phương tiện khác nhau: máy bay, xe hơi, tàu
          thủy... Anh Mười thường gởi thơ ra nhưng anh biết là tôi rất bận, Hòa
          và Linh náo nức đếm từng ngày mong đưỢc gặp bố ở Sài Gòn. Nơi

          làm việc của tôi ở thời điểm này luôn luôn chật ních khách ngồi chờ.
          Thậm chí dọc con đường từ ngã tư Hoàng Diệu-Nguyễn Biểu đến
          nhà tôi, bà con miền Nam từ khắp các tỉnh thành kéo về rất đông. Các
          cụ già, các cháu học sinh, các đổng chí làm việc ở các nông trường xa
          cũng tìm gặp tôi bày tỏ nỗi niềm cháy bỏng xin được vế Nam. Nghe
          mọi người trình bày, tôi rất thông cảm bởi vì ước vọng được về quê là
          điều chính đáng, ngay cả tôi, cũng muốn được vể trong lúc này. Tôi
          ra sức giải thích, thuyết phục mọi người, vấn đề ưu tiên hàng đầu là
          cẩn người tiếp quản Sài Gòn và các thành thị miền Nam. Biết anh chị
          buổn vì nguyện vọng chưa đưỢc đáp ứng, tôi cũng thấy xót xa, nhưng



          278  HÓI ức NGỒ THỊ HUỆ
   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284