Page 284 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 284
- Thì mình là bộ đội mà...
Anh lại cười, nhìn tôi:
- Để đồ đó, một lát, anh xách cho.
Nói rồi, anh bắt tay từng anh em, chúc mừng anh em được bình
phục trở về phục vụ nhân dân. Hầu hết anh em đi trong chuyến này
đểu ở R, ở các tỉnh miển Tây mà anh Mười vốn quen thân. Tôi cũng
đi bắt tay từng người từ giã anh em. Sau khi mọi người đi hết rồi, anh
quay lại, xách giỏ đưa ra xe. Nỗi mừng vui ngày tôi hết bịnh trở về
hiện rõ trên anh mắt, cử chỉ anh. Anh định hỏi tôi gì đó, nhưng tôi
lại hỏi trước:
- Sao anh biết Huệ vể mà ra đón.
- Các anh điện vào báo tin, anh ra liền đấy chứ. Sao, bác sĩ kết luận
thế nào mà cho về...
- Tuần lễ đầu tập trung xét nghiệm và điểu đáng mừng là không
phải ung thư, chỉ là lao hạch. Bác sĩ nói là do làm việc quá sức nên sức
khỏe suy giảm, anh thấy Huệ sao, lên 9 ký rồi đó.
Chúng tôi cùng anh Khai lên xe vể nhà khách Trung ương.
Tôi hỏi anh:
- Vậy lúc nào mình vể trỏng', mấy đứa nhỏ ra sao rổi?...
- Mình sẽ vể Sài Gòn thôi, tổ chức có cấp cho gia đình mình một
cái nhà trên làng đại học Thủ Đức, rộng rãi, mát mẻ, ở đó sẽ phù hỢp
cho Huệ dưỡng bệnh.
- Huệ có còn bịnh gì đâu mà dưỡng?
- Thì trước đây anh nghĩ là khi Huệ về thì ít lắm cũng phải nghỉ ngơi
một thời gian mới lấy được sức khỏe, giờ được vầy là tốt lắm rồi.
Về nhà khách, chúng tôi ở đó một đêm để sáng mai bay vào Sài
Gòn ngay, bởi công việc đang chờ anh ấy. Tranh thủ thời gian còn lại
ở Hà Nội, tôi đến gặp anh Sáu Thọ để báo cáo về chuyến đi trị bịnh ở
Cộng hòa Dân chủ Đức. Gặp tôi, anh Sáu Thọ nói: “Chị được vầy, tôi
1. Trong đó (BTV).
Tiếng sóng bủa ghénh 283