Page 280 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 280

biết làm sao bây giờ, vì chúng ta không được vi phạm nguyên tắc tổ
   chức. Ngày đi của con tàu sông Hương đã đến, tôi phải tập trung sức
   cho chuyến đi này. Tôi vể thị xã Hòn Gai (Qụảng Ninh) lúc  12 giờ
   trưa thì 14 giờ ngày 10 tháng 05 năm 1975, tàu sông Hương rời bến.
   Tàu trọng tải mười ngàn tán, một trong những chiếc tàu lớn của miển
   Bắc lúc bấy giờ có nhiệm vụ đưa đoàn cán bộ đông nhất gổm 541
   người về tăng cường cho  Sài Gòn và miền Nam. Anh chị em được
   trang bị đầy đủ như các chiến sĩ giải phóng, quân phục màu cỏ úa, ba
   lô con cóc, mũ tai bèo. Tất cả gọn gàng, khỏe mạnh, niềm phấn khởi,
   tự hào lộ rõ trên từng khuôn mặt, ánh mắt... Được Ban Tổ chức Trung

   ương ủy nhiệm tôi xuống tàu sông Hương gặp gỡ, thăm hỏi Ban lãnh
   đạo và thủy thủ đoàn, động viên các đổng chí tiến hành tốt chuyến
   đi, đảm bảo bí mật và an toàn tuyệt đối. Bởi vì đây là chuyến tàu đặc
   biệt, là vốn quý dành trọn vẹn cho Sài Gòn và miển Nam thân yêu.
   Khi tiếng còi tàu rúc lên, tôi đứng trên bờ mãi nhìn theo con tàu từ từ
   nhổ neo rời bến với nỗi mừng vui lâng lâng khó tả. Lên xe trở vể Hà
   Nội, tôi nhẩm tính trong đầu sẽ tổ chức bao nhiêu đoàn để đưa 1.300
   cán bộ lên đường vào tháng 6 tới đây chi viện cho các tỉnh và bộ máy
   phường xã. Dù cán bộ có hạn, nhưng việc đưa được hàng ngàn người
   vào Nam trong thời điểm này là một cố gắng lớn của ta, là sự quan tâm
   đặc biệt của Trung ương đối với công cuộc giải phóng miền Nam. Tôi
   thấy mình như hòa vào nhịp sống khẩn trương đầy năng động của đất
   nước, niềm vui như được nhân lên, lòng rộn ràng.



   Đ ổ bịnh và ngỡ phải chia xa...

      Về đến Hà Nội, tôi nghe trong người mệt mỏi, đuối sức.  Quanh
    cổ tôi, hạch bát đầu nổi đầy, tôi nghĩ có lẽ do mình làm việc quá sức.
   Nhưng khi vào bịnh viện Việt Xô,  các bác sĩ khám, nghi tôi bị ung
   thư nên đề nghị đưa sang nước bạn Cộng hòa Dần chủ Đức chữa trị.
   Nghe tin tôi đau, anh Mười sốt ruột muốn ra ngay, nhưng biết bao
    công việc của Đảng và chính quyền, anh không thể đi được. Thơ gởi
    ra, anh viết: “Hòa, Linh, chị Năm, cố gắng chăm sóc mẹ. Mẹ phải đi



                                                     Tiếng sóng bùa ghénh  279
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285