Page 283 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 283
Chiếc phi cơ đảo một vòng rồi lấy lại thăng bằng. Tiếng chị tiếp
viên hàng không thông báo trên loa phóng thanh:
- Mời quý khách thắt dây an toàn, phi cơ sắp đáp xuống sân bay Gia
Lâm-Hà Nội.
Có tiếng xì xào:
- Tới Hà Nội rồi à?
Mấy anh em đang dựa lưng vào ghế ngủ lim dim, bỗng tỉnh hẳn.
Tôi nhìn quanh, những gương mặt lo ầu của mấy tháng trước khi ra đi
trị bịnh, bầy giờ tươi rói trong ngày trở vể. Riêng tôi, thấy trong người
khỏe khoắn và phấn chấn. Tôi nói với mấy anh:
- Anh em mình nhớ xem lại đồ đạc, coi chừng bỏ quên...
Chiếc máy bay đang từ độ cao hạ dán. Cái cảm giác hơi bị thót ruột
làm tim mình đập mạnh. Tôi nghe tiếng máy bay chạm đất, và một lúc
sau, nó dừng hẳn trên đường băng. Tôi nhìn ra ngoài khung cửa kiếng,
cẩu thang đã được xe chuyển tới cánh cửa máy bay vừa được mở, cơn
gió đáu mùa đông bất chợt làm tôi rùng mình. Năm nay đông vể sớm,
dầu thời gian mới đang ở vào giữa tháng 10. Anh em cùng đoàn lần
lượt bước xuống lỉnh kỉnh mấy cái túi xách tay. Tôi ra cửa sau cùng.
Một đoàn cán bộ, có cả bà con, thân nhân đi đón những người đi trị
bịnh từ Cộng hòa Dân chủ Đức vể. Nét mặt ai cũng vui tươi khi được
về lại quê nhà và gặp lại những người thân. Tôi thấy anh Nguyễn Khai
trước nhứt, anh đứng ngay chỗ cầu thang xuống của máy bay, đưa tay
bắt từng anh em, bày tỏ sự vui mừng ngày gặp lại. Khi tôi bước xuống
bậc thang cuối cùng, anh đến bắt tay tôi:
- Mừng chị Bảy trở về, chị khỏe hẳn rổi chớ?
- Dạ, cám ơn anh, tôi rất khỏe, anh có thấy tôi mập lên không?
Anh cười, nhìn qua người đứng bên cạnh, người áy cũng cười và
đưa tay bắt lấy tay tôi, tôi chợt sững lại, niềm vui vỡ òa, khi nhận ra
anh Mười. Vậy mà tôi đâu có để ý, anh lạ quá, mặc đồ bộ đội, đội
nón cối...
- Trời ơi, tưởng ai đâu, anh mặc đồ bộ đội, trông lạ quá, Huệ nhìn
không ra!
282 HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ