Page 278 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 278

rằng ngày chiến thắng đã gần kề. Và ngày ấy đã đến thật sự. Ngày 30
    tháng 4 năm  1975, hạnh phúc lớn lao quá, tôi cảm thấy như mình
    nằm mơ. Hơn cả những ngày hội lớn, Hà Nội mừng đón ngày chiến
    thắng trong tiếng hò reo dậy trời. Đường phố ngập tràn cờ hoa, cờ
    Tổ quốc, cờ Mặt trận treo khắp nơi từ công sở, nhà dân, trên xe hơi,
    tàu điện, xích lô, xe đạp... Cờ đỏ mọi kích cỡ được cầm tay, được cắm
    trên ghi đông và phía sau xe đạp. Các xe từ hướng chợ Cửa Nam tiến
    tới theo đường Tràng Thi, khi qua các ngã tư, lại có thêm nhiều xe từ
    các con  đường cắt ngang như Hàng Bông, Thợ Nhuộm,  Quán Sứ,

    Phù Đổng..., ùn ùn đổ ra hòa cùng với đoàn xe diễu binh mừng chiến
    thắng.  Đứng  trên lầu bịnh viện Việt Đức phóng tầm  mắt  nhìn xa
    giống hệt dòng sông đang cuộn chảy với những lượn sóng nháp nhô
    màu đỏ rực. Từ hổ Hoàn Kiếm kéo dài theo đường Tràng Tiền đến
    quảng trường Nhà hát thành phố, hàng ngàn chiếc xe đạp tụ vể đây hò
    reo không ngớt, người đi bộ không thể chen chân, những biểu ngữ với
    dòng chữ lớn: “Đất nước toàn thắng” được trương lên, chăng qua các
    con đường rỢp trời rỢp đất. Bà con hai bên phố, người cầm ly, chén,
    người cầm xoong nổi gõ theo nhịp các bài hát “Xuống đường”, “Sài
    Gòn quật khởi”..., được hát lên bằng đủ mọi chất giọng trầm bổng,
    thấp cao của thanh thiếu niên, phụ nữ, kể cả các cụ già... Ngày hôm
    sau, loa phóng thanh vang vang bài “Như có Bác Hổ trong ngày vui
    đại thắng” vừa đưỢc nhạc sĩ Phạm Tuyên sáng tác còn nóng hổi. Trên
    các nhà lầu, những dây pháo dài 15,20 mét buông xuống, thi nhau nổ
    vang, xác pháo rơi lả tả. Trong mắt các bà mẹ, chị em phụ nữ long lanh
    dòng lệ hạnh phúc. Các cành cây ven đường như cũng có hổn, lá đùa
    lá rung rinh, cành đùa cành hớn hở...
       Trong niểm vui háo hức đó, ngày 3 tháng 5 năm  1975, tôi nhận

    đưỢc thơ anh Mười. Anh viết: “Miền Nam giải phóng, Sài Gòn giải
    phóng, thắng lợi to lớn và thần tốc quá, đánh dấu một trang sử oanh
    liệt của dần tộc ta! Chắc Huệ và các con cũng như đổng bào Hà Nội
    và cả miền Bắc vui sướng lắm... ”. Đọc thơ anh, tôi nghĩ:  Niềm vui
    ngập tràn nhưng đau thương cũng sâu thẳm. Biết bao đổng bào đồng
    chí ta đã ngã xuống, chấp nhận thương tật, hy sinh một phẩn cơ thể


                                                     Tiéng sóng bủa ghénh  277
   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283