Page 274 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 274

ẩn, bởi vì CIỈU mạng người lúc này được tính từng giây từng phút. Tôi
  vừa cùng người dân đào bới vừa dõi mắt nhìn theo Bác Tôn và Thủ
  tướng Đồng. Các đồng chí bảo vệ mời hai bác lên xe, nhưng tôi thấy
  Bác Tôn khoát tay ra hiệu cho bảo vệ cứ đi rồi Bác đi nhanh vể phía
  trước. Chỗ này người chết nhiều hơn, Bác cúi đầu mặc niệm và cũng
  là thay lời tiễn biệt. Bác Tôn và Thủ tướng đi rồi, tôi đến gán một cậu
  công nhân trẻ:

     - Ráng đi em, cố gắng may ra còn cứu thêm đưỢc người nào không.
     Trên trời máy bay Mỹ vẫn quẩn đảo. Lần này chúng đánh ở ngoại
  vi phía bắc thành phố.  Súng nổ rền, mọi người ở đầy vẫn không ai
  nao núng, cứ đào bới tìm kiếm không ngơi nghỉ. Khi còi báo yên, tôi
  rời Khâm Thiên lên xe đi Kim Liên để tìm cô em, xem mẹ con nó có
  làm sao không. Trên đường đi, tôi suy nghĩ, miền Nam mình có biết
  bao nhiêu Khâm Thiên như thế này?. Đến ngã rẽ, tôi xuống xe dắt
  bộ vì mảnh bom đạn văng tứ tung. Lên lầu hai, thấy nhà Mai đóng
  kín, trên cánh cửa có hàng chữ viết vội; “Mai lên chỗ sơ tán của các
  cháu”. Tôi tháy nhẹ cả người, vậy là em và các cháu tôi vẫn bình yên.
  Nếu đêm qua có ở nhà, chắc Mai phải một phen điếng hồn. Đi đến
   cuối dãy phòng, tôi nhìn vể phía Khâm Thiên, gẫn quá, ước chừng 3-4
  km thôi. Đứng trên cao nhìn xuống, cảm giác như ở đó vừa có trận
   động đất mạnh, nhà cửa đổ nát, khói lửa ngút trời, cát bụi mù mịt...Tôi
  buông tiếng kêu: “Trời sao bà con mình khổ quá vầy nè..., tội ác này
   rồi chúng bầy phải trả!”. Tôi đi trở xuống, tiếng còi báo động lại vang
  lên, tôi vội chụp cái nón rơm lên đầu và chạy nhanh đến hố cá nhân,
   chui xuống rồi kéo nắp hẩm đậy lại. Hàng loạt tiếng súng nổ rển vang
   từ các trận địa pháo và tên lửa phòng không của bộ đội, dân quân tự

  vệ. Kẻ thù đang gầy tội ác ở mạn Đông Anh. Tôi đoán chắc thế nào
   bộ đội tên lửa cũng đón đầu quật nhào chúng. Tôi đứng dậy, kéo dịch
   nắp hầm sang một bên để nhìn cho rõ. Quả đúng như dự đoán, một
   quả tên lửa bay vút lên kéo theo một vệt dài khói trắng, giống hệt
   rổng bay, và nổ “đùng” một tiếng rất to, tai tôi như ù hết. Sau này nghe
   nói phát tên lửa đó hạ được một “thần sám”, xác nó rơi lả tả ở ngoài
   vườn hoa Ngọc Hà. Khi còi báo yên, tôi lên xe đi tiếp vể hướng ngã


                                                    Tiéng sóng bủa ghénh  273
   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279