Page 271 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 271

Các con rất hiểu tôi, tôi coi chiếc đài như người bạn thán thiết, có

       nó tôi mới nắm bắt được tình hình rất nhanh và cảm nhận đưỢc từng
       hơi thở, bước đi của chiến trường miển Nam. Khi vừa xuống hầm,
        chúng tôi chưa kịp ngồi đã nghe tiếng ầm ì rển vang khác mọi khi
        cùng với tiếng rít xé trời của các loại máy bay tiêm kích, cường kích.
        Rổi tiếng súng các loại rộ lên từ mọi nơi, mọi hướng, tiếng bom nổ
        rền vang. Tất cả những ảm thanh hỗn độn ấy phát ra cùng lúc làm
        choáng óc, ù tai, trong khi ấy thì chú Linh nhà ta vỗ tay reo hò mỗi khi
        nghe tiếng nổ to trên bầu trời vì cho rằng bộ đội phòng không và dần
        quân đã bắn tan xác “thần sấm, con ma” của bọn giặc lái Mỹ. Tôi mở
        máy thu với âm lượng vửa đủ nghe, để theo dõi tin tức, bỗng nhiên
        tiếng nói ũn bặt. Tôi kể sát tai vào máy cũng không nghe gì, tôi buột
        miệng kêu như muốn khóc: “Chắc chúng đánh trúng đài phát thanh
        rồi!”  nói vậy, nhưng tôi vẫn cố vặn núm dò tìm sóng. Mỗi phút trôi

        qua lúc này, lòng tôi quặn đau từng cơn. Sau 9 phút yên lặng, bỗng
        tiếng nhạc hùng tráng nổi lên và một giọng nữ phát thanh viên đĩnh
        đạc nói: “Đầy là đài Tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ
        đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa! Xin mời các bạn nghe tin mới
        nhận của chúng tôi: “Giặc Mỹ đang điên cuổng đánh phá thành phố
        Hải Phòng và Hà Nội của chúng ta bằng B.52, nhưng quân và dần ta
        đề cao cảnh giác, sẵn sàng đón chúng bẳng lưới lửa ngút trời, bủa vây
        tứ phía, cả trên không, dưới mặt đất, hạ gục nhiều máy bay và bắt sống
        nhiều giặc lái Mỹ”. Tin này đưỢc nhắc lại hai lẩn, tiếp theo tiếng nhạc
        hào hùng nổi lên. Tôi thở phào, không biết mình cười hay khóc vì quá
        vui mừng sung sướng. Bỗng bên ngoài có tiếng hò reo: “Cháy rồi, máy
        bay Mỹ cháy rồi anh em ơi”, tiếp theo đó là nhiều tiếng vỗ tay hoan hô
        dậy lên, tôi nghe ngực mình như có tiếng trống đánh. Hùng Linh quá
        nôn nóng, đòi chạy ra xem, tôi ngăn lại:

           - Đừng con, ra ngoài làm vướng chần các chú.
           Cậu út nhà mình phụng phịu, ngổi bệt xuống đất cạnh mẹ.
           Lát sau, còi báo hiệu yên, Linh vọt ra trước, chúng tôi cũng lần lượt
        ra khỏi hầm trú ẩn. Mười phút sau, loa phóng thanh thông báo:




        270  HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ
   266   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276