Page 272 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 272

- Máy bay cách Hà Nội 300 cây số, 200 cây số, 100 cầy số... Rổi, còi
     báo động lại hú vang...
        Các chiến sĩ tự vệ cơ quan lại lao nhanh lên vị trí chiến đấu. Chúng
     tôi nhanh chóng xuống hầm trú ẩn. Lấn này Hùng Linh nói nhỏ với tôi:
        - Mẹ cho con ngồi gần cửa hám nhé.

        - ừ, con lúc nào cũng giống y bố!
        Cũng như trận trước, trận này các cỡ súng của ta thi nhau nổ liên
     hồi, rển vang, rung chuyển cả mặt đất. Ngồi trong căn hầm kiên cố,
     tôi vẫn nhìn thấy ánh lửa đỏ rực bên ngoài. Và chính lúc này đầy trong
     đầu tôi cũng loang loáng ánh chớp của giông bão... Lòng xốn xang lo
     lắng cho số phận của bà con mình ở các khu lao động như Bãi Phúc
     Xá, khu An Dương, Đông Anh..., đất ở những nơi đó lẫn nhiều cát,
     làm sao có thể làm hầm kiên cố được. Ngồi đầy tôi có thể đoán đưỢc
     bọn cướp trời Mỹ đang tấn công nơi nào, nhất định chúng sẽ đánh
     vào khu đông dần cư. Bà con lao động nghèo vì miếng cơm manh áo
     phải bám thành phố, chị em buôn bán nhỏ ngày ngày phải chạy chợ,
     anh em công nhân bám nhà máy để duy trì sản xuất. Vậy là phẩn mất
     mát, thiệt hại, bà con lao động mình phải gánh nhiều nhứt. Càng nghĩ
     càng thấy lòng bối rối, lo lắng, nóng như có ngọn lửa đang đốt cháy
     tâm can mình. Đêm nay Hà Nội thức trắng.

        Thường thì từ 6 đến 7 giờ sáng địch có lơi đi một chút. Trong bản
     tin sáng của Đài tiếng nói Việt Nam, phát thanh viên vui mừng báo tin
     nơi này, nơi kia bắn rớt tại chỗ máy bay Mỹ, bắt sống giặc lái, cả B.52
     cũng bị tan xác. Được biết nhờ ta tổ chức nhiều đài phát sóng dự trữ
     nên đã chủ động được trong 12 ngày đêm đọ sức ác liệt này. Báo chí
     cũng nêu nhiều tấm gương chiến đáu và phục vụ chiến đấu rất giỏi.
     Giở sổ ghi chép của mình ra, tôi đọc được những dòng:  "Tronggian
     nan thử thách, tình đồng đội, đồng chí thật sâu nặng và đậm đà. Tại các ụ
     pháo cheo leo trên cầu Long Biên, anh em chia nhau từng mẩu lương khô,
     từng hớp  nước để lấy thêm sức đối phó với giặc thù. Dưới mưa bom  bão
     đạn, các nữ tự vệ phục vụ chiến đấu rất tốt, vãn mang vác đạn, đưa cơm ra
     trận địa cho bộ đội...". Nhớ lại những ngày hào hùng ác liệt ấy, tôi thấy




                                                      Tiếng sóng bủa ghénh  271
   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277