Page 273 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 273
vô cùng tự hào vể đất nước và dân tộc mình. Chúng ta ra trận dưới
ánh sáng tư tưởng Hổ Chí Minh, với tài thao lược và lòng quả cảm
tuyệt vời, với sức mạnh Phù Đổng, với truyền thống quật cường luôn
đưỢc nung sôi từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng có thắng lợi nào
mà không đổi lấy sự hy sinh mất mát, có niềm vui nào được trọn vẹn
khi quân thù còn hiện diện trên đất nước ta. Căm hận và đau thương
nhứt là vụ hủy diệt khu phố Khâm Thiên, quận Đống Đa đêm 25 rạng
26 tháng 12. Hàng trăm quả bom Mỹ đã rải thảm xuống khu phố chưa
đẩy 2 km vuông nằm trên con đường dài hơn một ngàn mét. Cư dần
ở đây là những người làm công tác sản xuất thuộc cụm nhà máy cao-
xà-lá (nhà máy cao su, xà bông, thuốc lá trên đường đi Hà Đông), là
những chị em bán hàng ở các chợ nhỏ, là những người lao động đang
ngày đêm làm sạch đẹp thành phố. Đây là một trong những khu phố
đông vui với 26 ngõ ngắn, ngõ dài, bỗng chốc tan hoang biến thành
đống gạch vụn. Biết bao tấm thân bị chôn vùi sau trận bom khốc liệt
đó. Khi nghe tin đau lòng này, tôi vội vã lấy xe chạy đến tận nơi để chia
sẻ nỗi đau mất mát của bà con. Dựng xe ở khu tập thể Văn Chương,
bên phải con đường. Chần bước thấp bước cao, tôi đi nhanh qua dãy
nhà đang ngùn ngụt cháy rồi cùng với bà con mau mau bơi móc bằng
tay không. Các đội cứu hộ ra sức đào bới, chạy thi với thời gian mong
aíu sống từng mạng người còn đang bị vùi lấp giữa những đống gạch
vụn đổ nát. Nhưng số sống sót rất ít, số bị thương quá nặng. Phát hiện
một chị đẩu đầy máu, tôi vội rút cuộn băng cá nhân trong túi băng
ngang đầu cầm máu tạm chuẩn bị đưa chị ra xe cứu thương. Nhưng
ngay lúc ấy, chị chỉ gượng mở mắt một chút rồi khép lại vĩnh viễn,
tôi vuốt mắt và ngổi hồi lâu bên xác chị. Nhiểu xác người moi lên
từ đống đổ nát được đặt nằm sấp lớp, mặt mũi dính đẩy cát bụi, có
người không còn miếng vải che thần, chúng tôi phải tìm chiếu đắp
tạm. Tim tôi đau thắt, có lúc thấy mình không thở được nữa. Lúc 6
giờ 30 phút, Bác Tôn và Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến hiện trường.
Nhìn quang cảnh đổ nát, xác người nằm la liệt, Bác Tôn và Thủ tướng
vừa khóc vừa đến an ủi những người thần của nạn nhân. Giữa lúc đó,
tiếng còi báo động lại hú lên, nhưng không một ai chạy đi tìm hầm trú
2 7 2 HỒI ứ c NGỎ THỊ HUỆ