Page 266 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 266

chiến sự gay go ác liệt. Chính niềm tin đó giúp tôi vững vàng trong
     mọi tình huống.
        Chiểu ngày 18 tháng 12 năm 1972, khi anh Sáu Thọ, Cố vấn đặc
     biệt từ Paris trở về, chị Sáu điện thoại mời tôi qua chơi vì có thơ và quà
     của Chơn và Bình Thanh gởi vể. An cơm xong, tôi qua liền, ở đây tôi
     cũng gặp một số đồng chí bên Bộ Tổng Tham mưu đón anh Sáu ở sân
     bay cũng cùng vể nhà. Gặp tôi, anh Sáu cười nói ngay:

        - Tình hình “găng” đó chị Bảy. Các cháu đi sơ tán hết chưa?
        - Dạ, các cháu Hòa, Bình, Hiếu Dần theo trường cấp 3 sơ tán ở Hòa
     Bình, chỉ có cháu Linh theo mẹ.
        - Tôi thấy hầm hố bên 16 Nguyễn Biểu chắc không tốt bằng bên
     nhà khách 72 Phan Đình Phùng. Vậy chị dọn tạm qua bên ấy để được
     an toàn.

        - Dạ, cảm ơn anh Sáu, tôi sẽ về thu xếp.
        - Phải chuyển ngay đấy nhé!
        Thấy nhà đông khách, tôi ngổi một chút rồi xin phép ra vể. Vể đến
     nhà, cậu út Linh hỏi ngay:

        - Chuyện đàm phán ở Paris có gì hay không hở mẹ?
        - Có “chuyện hay” là Nixon không muốn hòa bình, nên bác Sáu bỏ
     vể. Rổi tôi lại tiếp:
        - Bác Sáu bảo mẹ con mình dọn nhà sang ở tạm nhà khách của
     Trung ương vì sỢ ở đây không được an toàn.
        - Vâng, đi thì đi.

        Tôi bảo cháu Lưu cùng tôi thu xếp đổ đạc, chỉ mang vài bộ quần áo
     và chăn mùng thôi. Tất cả nhét gọn vào một va h và đi hển. Chúng tôi
     vừa đến nơi thì nghe còi báo động. Xuống hẩm trú ẩn, Linh còn hỏi:
        - Chiếc đài bán dẫn của mẹ đâu?
        Tôi chỉ vào túi xách:

        - Trong này đây.
        - Con biết mẹ quên cái gì chứ đài bán dẫn, mẹ không quên bao
     giờ đâu!



                                                      Tiéng sóng bủa ghénh  265
   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271