Page 249 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 249
- Vậy là khá lắm, lát nữa mẹ sẽ thưởng.
Linh buột miệng hỏi:
- Con cũng được thưởng chứ mẹ?
- Nhứt định rồi!
Thấy trời đã trưa, tôi bảo các con lấy thức ăn ra đi. Hòa khệ nệ xách
giỏ thức ăn tới, rồi lấy từng món ra. Linh reo lên: A! có cả gà rô ti nè,
còn có cả ruốc nữa chứ!
Bình nhanh nhảu: Có ruốc, hay quá, chị Hòa ơi, chúng mình xin
mẹ món này đem về chia cho các bạn cùng ăn với nhé.
- Tán thành, mẹ đồng ý chớ?
- ờ, mẹ cho đem về trường, muốn làm gì tùy các con. Chia cho các
bạn cùng ăn thì quá tốt.
Tôi cảm tháy hạnh phúc biết bao khi được ngồi ăn cùng các con
trong những giờ phút yên bình hiếm hoi khi cả nước đang còn chia
cắt, miền Nam đang chim trong khói lửa đao binh...
Công việc và tình riêng phải rạch ròi
Vào giữa tháng 8 năm 1969, anh Mười ra Bắc họp. Tôi đoán chắc
lần này anh sẽ cùng đoàn đại biểu Đảng ta do Bác dẫn đẩu sang làm
việc với một số Đảng anh em dự định từ cuối năm 1968, nhưng vì lúc
đó sức khỏe Bác yếu, nên tạm hoãn lại. Trong thời gian lưu lại làm
việc tại Hà Nội, tổ chức bố trí anh ở ngôi nhà số 8, khu nghỉ mát của
Trung ương cạnh Hồ Tầy. Tôi tạm khóa cửa ở nhà 16 Nguyễn Biểu, về
đây chăm sóc anh. Đã cho xe đi đón các con từ nơi sơ tán về. Chúng
vui lắm, bàn với nhau: “Chắc kỳ này bố được ở lâu, chúng mình xin
bố đi chơi bờ hồ, ăn kem ở thủy tạ, thích quá!”. Đó là mong muốn của
con trẻ, nhưng thực hiện được hay không còn tùy thuộc vào công việc
của anh. Ngay hôm sau, anh vào gặp Bộ Chính trị và Ban Bí thơ, làm
việc cả ngày. Chiểu tối, anh được Bác mời cơm. Về nhà, gặp tôi, anh
vừa cười, vừa nói:
- Cái ông Vũ Kỳ này tài thật, ổng xới cơm cho Bác mới trông thì
248 HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ