Page 254 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 254

Tết Mậu Thân năm 1968, Bác Hổ chụp hình với gia đình các đổng chí lãnh đạo
                              Trung ưcmg Cục miên Nam.


      bã, không ai nói một lời nào. Một lúc sau Bác mở mắt ra, thấy anh,
      Bác đưa tay lên. Anh vội đỡ lấy tay Bác và ngồi xuống chiếc ghế cạnh
      giường. Anh cảm thấy lòng tràn đầy niềm kính yêu Người và anh hiểu
      rằng đầy không chi Bác bắt tay anh mà qua đó Bác muốn gởi gắm lòng
      tin cậy, niềm yêu thương vô hạn của Người đến với đồng bào, chiến sĩ
      miển Nam trong những giây phút cuối cùng... Hiểu ra điểu này, anh
      thấy lòng thổn thức vì đã nhiều lẩn gặp Bác, được nghe Người chỉ
      bảo, nhìn mái tóc pha sương, nhìn ánh mắt ngời sáng, nhìn chòm râu
      rung rung khi Người cười... Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến bàn tay
      gầy gò, nhăn nheo, khô cứng vì thời gian bào mòn, vì mười mấy năm
      bôn ba kháp bốn biển năm cháu tìm đường cứu nước. Và cũng chính
      đôi tay này đã gầy dựng cho chúng ta cả non sông gấm vóc... Anh cúi
      xuống hôn nhẹ tay Bác. Mắt vẫn không rời, anh thấy tay Bác dẩn dẩn
      buông thõng, bất động trong tay anh, anh thảng thốt gọi: “Bác!, Bác



                                                       Tiéng sóng bủa ghénh  253
   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259