Page 257 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 257
Bác vẫn như ngày nàO; vẫn bộ quần áo ka ki bạc màu, vẫn nét phúc
hậu, vẫn chòm râu dài, đôi dép cao su thường đi, đặt dưới chân Người.
Đoàn người viếng Bác hết ngày này sang ngày khác, kéo dài từ Hội
trường Ba Đình ra tận các con đường quanh đó như Hùng Vương,
Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng, Điện Biên Phủ, Trần Phú... Mưa mặc
mưa, gió mặc gió, mọi người đều bất kể, nước mưa nhòa cùng nước
mắt khóc Bác. Không những chúng ta mà cả anh em đồng chí thuộc
khối xã hội chủ nghĩa, bạn bè khắp năm châu có gần 40 đoàn đại biểu
đến dự lễ tang Bác.
Có một ngày ghi đậm vào tâm trí tôi, đó là ngày 9 tháng 9 năm
1969, cả nước làm lễ truy điệu Bác tại quảng trường Ba Đình lịch sử,
nơi Bác đọc Tuyên ngôn Độc Lập khai sinh ra nước Việt Nam Dần
chủ Cộng hòa. Hôm đó cả rừng người im phăng phắc lắng nghe đồng
chí Lê Duần đọc điếu văn. Khi đến đoạn: “Dân tộc ta, nhân dần ta,
non sông đất nước ta đã sinh ra Hồ Chủ tịch, người anh hùng dân tộc
vĩ đại, và chính Người đã làm rạng rỡ dần tộc ta, nhân dần ta và non
sông đất nước ta... Vĩnh biệt Người, chúng ta thể Giương cao mãi mãi
ngọn cờ độc lập dân tộc, quyết chiến quyết thắng giặc M ỹ xâm ỉược, giải
phóng miền Nam , bảo vệ miền Bắc, thống nhất đất nước để thỏa lòng
mong ước của Người”. Tất cả mọi người giơ nắm tay đổng thanh hô
vang: “Xin thể!”. Lúc ấy không ai có thể kim giữ lòng mình, khóc òa...
Tiếng khóc nức nở, sụt sùi, tức tưởi, thảm thiết..., nhứt là các cháu
thiếu nhi nam nữ gọi Bác bằng tất cả tấm lòng tha thiết: “Bác ơi!”
“Bác HỒ ơi!”.
Dự lễ truy điệu vể, gia đình chúng tôi mỗi người ngồi một góc, có
người khóc lặng, có người khóc ra tiếng. Mặt anh buồn dàu dàu nói
nhỏ đủ tôi nghe:
- Bác ra đi lúc này là tổn thất vô cùng to lớn cho đất nước và dân
tộc ta. Lúc giơ tay thề, tim anh như thắt lại vì cảm thấy mình có lỗi với
Bác, mình chưa làm tròn trách nhiệm Bác giao cho. Nhất là trong Tết
Mậu Thân, bộ đội ta hy sinh nhiều quá. Cứ nghĩ đến đó mà ruột anh
đau nhói.
25 6 HỔI ứ c NGÔ THỊ HUỆ