Page 253 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 253

nói ở trên, tồi có gởi cho anh Mười một lá thơ, nội dung đại ý như
         sau:  "...  Theo  Huệ  thấy  ở anh Ba  là  người  có  sức sống mãnh  liệt,  trong
         lòng ảnh  như có  ngọn  lửa  đang cháy  không bao giờ nguội  tắt.  Chính  vì
         thế nên  ảnh  thấy được trước những vấn  đề mà  người khác chưa  thấy và
         có khả năng truyền sức sống cho mọi người. Huệ thấy ảnh còn có cái ưu là

         chịu khó lãng nghe ý  kiến anh em và nhẫn nại chờ đợi những ý  kiến chưa
         nhứt trí với mình. N ói vậy không có nghĩa là anh Ba không có thiếu sót ảo
         tuổi càng cao, bịnh tật ph át sinh, không có điểu kiện thường xuyên xuống
         thực tế nên đôi lúc cũng chủ quan.  Việc anh  dám  tranh luận thắng thắn
         và trình bày những suy nghĩ khác biệt với anh Ba là đúng, hởi anh không
         để tình riêng nặng hơn công việc, cho dù trước giờ anh thường nói "anh coi
         anh Ba như người anh, người thầy". Huệ mong râng sau những tranh luận
         như vậy,  tình cảm anh và anh Ba vãn nguyên  vẹn như ngày nào.  Và  hai
         anh sớm tìm ra được tiếng nói chung, bởi điểu đó chỉ có lợi cho cách mạng
         miển N am  mà thôi...". Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này, đọc lá thơ
         trên, tôi thường tự cười mình vì “đúng là phụ nữ, thường quá lo xa!”.
         Đi qua suốt cuộc chiến và sau ngày hòa bình tình cảm anh em, đồng
         chí, đổng đội giữa hai anh vẫn nguyên vẹn, gắn kết như ngày nào...



         Đau thương, mất mát...

            Anh Mười đi được vài ngày thì có tin Bác ốm nặng. Tôi cũng như
         nhiều anh chị em trong cơ quan bổn chổn lo lắng. Tôi cứ nói thầm
         “cầu mong Bác mau hết bịnh”. Nhớ lại lời anh kể hôm được Bác mời
         cơm, tôi thấy lo quá. Lo mà không dám nói với ai. Nhưng rồi sự việc
         cũng đã đến. Tôi bàng hoàng chết điếng khi nghe tin Bác Hồ kính yêu
         của chúng ta đã từ trần.
            Tôi đứng lặng như người mất hồn và để mặc cho nước mắt cứ chảy...

            Anh Mười đã kịp về để nhìn được mặt Bác lẩn cuối, lúc ấy Bác đang
         nằm tại ngôi nhà phía sau nhà sàn, nơi Bộ Chính trị thường họp bàn
         công việc. Anh Mười kể: Khi vào nhà thấy anh Ba Duẩn đứng thẫn
         thờ, không nói gì, chỉ liếc mắt vào phòng trong. Anh vội bước vô, thấy
         Bác nằm thiêm thiếp.  Các đổng chí có mặt trong phòng đểu buồn


         252  HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258