Page 71 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 71
cùng và ngào ngốn tìiịt thà bày hầu hắn. Đến giờ hành hình,
đao phủ thủ hoặc một tên lính nào đấy bảo hắn là đến lúc
phải tuân vương mệnh; cứ ngồi sệp xuống đất chẳng xê xích
đi đâu, hắn đưa tay cho người ta trói gập ra đằng sau. Xong
rồi người ta búi tóc hắn lên đỉnh đầu và chẳng cần theo một
nghi thức gì khác, đao phủ thủ cầm đao đến gần và hạ thủ.
Các thân vương quý tộc không bị chém đầu như bọn thường
dần, lưu huyết là một điểu nhục nhã đối với tôn tộc, người
hoàng phái, quý phái. Vì thế nên các quốc thích chỉ dùng một
cái gậy bằng gỗ hoàng đàn dài ba thước, to vừa phải phang
một gậy vào đầu cho chết, còn người quý phái nào bị tử hình
thì chỉ bị thắt cổ hay treo cổ chết thôi: Một lối chết danh
giá nhất, ít nhục nhã nhất... Bọn trộm cướp trước khi chết
bị đem bêu ba ngày giữa một công viên cho công chúng sỉ
vả, trên một chiếc xe bò dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời,
chẳng có gì che phủ cả, cách hình phạt này nhục nhã nhẫt đối
với tội nhân và rất có công hiệu đối với quẩn chúng...
Một quốc thích nào đã làm loạn hoặc xui dân làm loạn
thì bị kẹp cổ vào hai chiếc gậy gỗ như vào giữa hai bậc thang
rồi những kẻ đứng ra hành hình bóp hết sức chặt làm cho
phạm nhân nghẹt thở và chết. Muốn thử xem phạm nhân
đã chết chưa, người ta đốt hai chiếc đèn, đem hai bàn chân
kể sát vào ngọn lửa; nếu tội nhân hơi còn một chút cảm giác
thì hai đao phủ kẹp cho đến khi người ấy chết hẳn không cử
động được nữa.
Lính đào ngũ bị xẻo mũi; quan binh đào ngũ bị chặt thêm
hai bàn chân. Bọn du côn hay sinh sự cãi nhau, đánh nhau bị
chặt một, một nửa hay tất cả các ngón tay.
Nhân dịp này tôi kể một câu chuyện mới xảy ra lúc tiên
đế sinh ra đức vua đang tại vị thăng hà. Đức Kim thượng ban
chiếu muốn rút nửa lương các võ quan và quân lính. Sự cải
cách này không làm vừa ý một quan Thái giám có đạo Gia tô,
72