Page 86 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 86

Tôi là ai: sự hỢp lưu của ba nền vần hóa


    với văn hóa bản địa. Thật bất hạnh là bài học ở Việt Nam
    đã không được rút ra, bằng chứng là cuộc xâm lược Irắc
    vào năm 2005.
        Trong khi những hình ảnh khủng khiếp về sự thất thủ
    Sài Gòn diễn ra  trước mắt, một câu hỏi dai dẳng ám ảnh
    tôi; liệu cha mẹ và em gái tôi có kịp rời khỏi đất nước? Tôi
    đã rất lo lắng bởi vì tất cả báo chí đều dự đoán về sự trả
    thù một cách  tàn nhẫn đối  với các quan chức và những
    người cộng tác của chế độ cũ nếu đối phương giành chiến
    thắng.
        Cha  tôi,  chủ  tịch  của  Tối  cao  Pháp  viện,  một  trong
    những quan chức cao cấp nhất của chính phủ, hẳn sẽ đặc
    biệt có nguy cơ cao. Trong chuyến về thăm nhà của tôi vào
    mùa hè năm 1974, klú tôi đặt vấn đề này, cha tôi đã trấn
    an tôi rằng chẳng có gì phải lo sợ cả:  Đại sứ quán Mỹ đã
    đảm bảo sẽ đưa ông cùng với mẹ và em gái tôi đi di tản,
    nếu tình hình xấu đi. Để đảm bảo chắc chắn hơn, tôi cũng
    đã yêu cầu chủ tịch của Caltech, người có nhiều mối quan
    hệ ở VVashington, can thiệp và liên hệ với Đại sứ quán Mỹ
    ở Sài Gòn. Tôi không bao giờ biết được thư đề nghị giúp
    đỡ của ông có đến đúng nơi cần đến không. Trong khi đó,
    nhiều  tuần lễ,  tôi  hoàn  toàn không có  tin  tức gì  của  gia
    đình. Tất cả thông tin liên lạc đều bị gián đoạn. Tôi lo lắng
    mất ăn mất ngủ. Truyền hình chiếu cảnh kinh hoàng của
    các  thuyền  nhân  chạy  trốn  bằng đường biển, nhồi nhét
    trên những con tàu may rủi, thường rất mong manh, lại
    còn  phải  đương đầu với bão  tố và  cướp biển hoạt động


                                                        89
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91