Page 25 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 25

nguy  hiếm  như xuông biển  mò trai  ngọc, bắt đồi  mồi,  lên rừng săn
     voi  lây ngà,  bắt tê giác lấy sừng,  cùng kiếm gỗ quý hương liệu.  Đôi
     với  Trung  Cỉuôc,  Giao  Chỉ  là  vùng xa  xôi,  nóng  nực,  đầy  lam  sơn
     chướng  khí,  nhiều  người  đi  không về.  Có  quan  lại  được  bổ nhiệm
     về đó,  không chịu  sang nhậm chức vụ,  bị  trách  phạt,  có cả trường
     hựp  cố ý  thoái  thác,  bị  giết.  Quan,  tướng  người  Plán,  một  khi  đã
     nhận  việc,  thấy  đất  này  có  nhiều  thố  sản  quý  thì  sinh  lòng tham,
     liền  vơ  vét  làm  giàu.  Thê  người  đô  hộ  mạnh,  triều  đình  ở  xa,  dân
     bản  xứ  bị  trị  đê  sai  khiến  nên  tha  hồ  làm  mưa  làm  gió,  nhặt
     nhạnh  cho  đầy  túi  tham.  Nhiều  người  tham  bạo,  trắng  trỢn  hà  •
     hiếp  nhân  dân,  tước  doạt  vàng bạc  của  báu,  biết  rằng  bị  thù  oán
     nhiều  thì  một  khi  đã  kiếm  dược  khá,  bèn xin đối đi  nơi  khác,  hoặc
     trơ  về  trung  nguyên.  Có  những người  khác,  khôn  ngoan  hơn,  một
     mặt  vơ  vét  đấy  nhung  không  quá  tệ  lắm,  một  mặt  giả  nhân  giả
     nghĩa,  làm  vài  công việc ích  nhỏ đê  mua chuộc  lòng  dân,  ở lại  lâu
     một chỗ,  tích  cóp  dần  trong vài  năm  cũng được vô vàn.  Chúng nói
     rằng Giao Chỉ giầu lắm  nên quan lại sang đấy, trở về giầu có là sự
     thường.  Quan  cấp  trên  kha  khá  thì  quan  cấp  dưới  cũng  đỡ  phần
     nào,  cấp  trẽn  gian  tham  thì  cấp  dưới  càng  thậm  tệ.  Chỉ  có  tham
     nhũng  nhiêu  hay  ít,  còn  thanh  liêm  kê  rằng  sự lạ.  Dân  khốn  khổ
     không kêu vào đâu  được. Thưa kiện lên thượng cấp thì thượng cấp
     thường cũng chỉ  là  một  giuộc,  có ích chi.  Chính  quyền  trung ương
     Hán  dường như cũng dung túng các lưu  quan tham  nhũng,  chỉ cốt
     sao phú công thu được nộp về đầy đủ. Tuy vậy, cũng có trường hỢp
     tham  quan  bị  bắt  làm  tội  thì  chỉ  là  hãn  hữu.  Bọn  quý  tộc  bản  xứ
     làm tôi  mọi cho quan  người  Hán, vì quyền lợi riêng, xu phụ chúng,
     còn  làm  trưng gian cho chúng vơ vét  là  khác,  không còn kê  gì  đến
     tình đồng loại  nữa.
          Suôt  hơn  hai  ngàn  năm  Bắc  thuộc  có  đến  hơn  trăm  thứ  sử,
     châu  mục,  tiết độ  sứ và  năm  bảy trăm  thái thú,  huyện  lệnh  người
     Hoa,  mà  sử chép  mươi  lăm  người  tôt.  Đến  như Sĩ Nhiếp  xưa  được
     các  nhà  nho  ca  tụng  mà  có  đòi  sông rất  đế vương,  huy hoàng hơn
     cả  Triệu  Vũ  vương  Đà;  lại  hàng  trăm  triều  công  nhà  Hán  trước,
     nhà  Ngô  sau  rất  hậu  hĩ.  Nếu  không vơ vét  nhiều  của  cải của  dân
     ta thì lấy đâu ra?
          Trong  thời  Bắc  thuộc,  có  nhiều  người  Hán  di  cư  sang  lập
     nghiệp  bên  xứ  ta,  đủ  mọi  hạng.  Có  quan  lại,  bính  sĩ  được  cử  sang
     rồi  ỏ  hẳn  lại,  có  tù  nhân  bị  phát vãng  đem  sang,  có  quý  tộc  trong
     buổi loạn  lạc bỏ chạy vào nơi xa xôi  nhưng yên tĩnh này,  có  những
                                                                            25
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30