Page 70 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 70
giá cho là chữ Mường và viết: Tỉnh Thanh Hoá một Châu iỊiian cỏ chữ lù
lối chữThập Cháu dó. Níỉiỉời ta ĩhườmị nói: "nước ta khỏiìíỉ có chữ". Ta
nỉ>lũ râmị không phải. Thập Cháu vấn là đất nước ta, trẽn châu còn có
chữ, tẽ nào dưới chợ lại khômị? Lối chữ châu là lối chữ nước ta dó.
Sau đó Nguyễn Đổng Chi trong sách Việt Nam c ổ Vân Học Sử có
in lại. Gần đây Hoàng Trọng Miên cũng có in lại trong sách Việt Nam
Văn Học Toàn Thư quyển I.
Không rõ đây có đúng là chữ Mường không và Mường mới ngày
nay hay Mường từ xưa? Các tác giả không nói rõ được là chép ở dâu,
trong trường h(Tfp nào, những chữ ấy có nghĩa gì? Nếu đó là những chữ cái
thì những chữ cái ấy ghép với nhau ra sao để thcành những âm tiếng ra sao
và có nghĩa thế nào? Nêu lại là những chữ từ xưa thì bây giờ ai đọc được?
Chúng tôi thấy chưa đủ yếu tố để tin. Nhất là khi bảo rằng đấy là
những chữ cái thì phải có sự sắp đặt hợp lý cho thành chữ. Đầu óc người
phương Đông dường như không hợp với những sáp xếp phương Tây ấy.
Trong tài liệu nói về trống đồng ở đền Đông cổ Sơn Thần, có thấy
ghi là có những hình chữ khoa đáu mờ không trông rõ. Vậy nếu như có
chữ. thì chữ cũng thuộc loại ngoán ngèo và phần nào tượng hình chứ
không thể là biến thái của những nét chữ nửa Tàu nửa Tây dược.
Ta còn cần để ý nghiên cứu vấn đề này nếu có cơ hội.
TIẾN(Ỉ NÓI
Tiếng nói thì nhất dịnh phái có rồi đối với bất cứ một dân tộc cổ sơ nào.
Nhiều người nbận rằng trong tiếng Mưcmg còn có nhiều tiếng tương
tự với tiếng Việt để có thể đoán \ÌI hình thức tối cổ của những tiếng Việt
tương đương.
(Theo Nguyễn Bạt Tuy, tiếng Mường hiện nay còn được nói ở vùng
rừng núi trong các tỉnh Phú Thọ, Son Tây, Hà Đông, Hà Nam, Ninh Bình,
khãp lỉnh Hoà Bình, một phần tỉnh Thanh Hoá, Nghệ An, Quáng Bình và
ngay ở tỉnh Khăm Muộn bên Lào).
Đế có thể so sánh mà biết được chắc chắn điều ấy, cần phải người
thạo tiếng MưcTng lập bảng kê những âm gốc của họ rồi xem có đối chiếu
được với những âm gốc trong tiếng ta không. Đày là một việc làm khó
khăn, tốn công nhiều vì sinh ngữ của la trải nhiều năm tháng chịu ảnh
hưởng của các sinh ngữ khác, cũng nhiều tiếng còn nói đến bây giờ,
nhưng nhiều tiếng dã mất. lại không có tự điển ghi lại.
Trong Sứ Giao Châu Tập, Trần Cương Trung đời Nguyên, (thế kỷ
XIII) đi sứ nước Nam, có ghi trong tờ sớ tâu vua Nguyên về tiếng nói của
ta như sau:
74