Page 298 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 298
Phép truyền đạo của Thiền tôna là như thế. Khône phải truyền một
mớ hiểu biết hay một mớ kinh kệ cho người ta thuộc làu làu rồi đi mà
khoe khoang trong cõi tục khiến cái vỏ tiểu ngã càng dầy đặc thêm,
không phá nổi để giải thoát mà nhập với đại ngã.
NHÀ TU TH IỂN ĐẮC ĐẠO
Theo những nét dại cương vừa dẫn thì nhà tu có thể đác đạo và tự
giải thoát mình ngay khi mình vẫn còn sống. Điều ấy cũng khiến nhiều
người muốn hỏi liệu vai trò của nhà tu đắc dạo ấy là có ích hay vô ích
trong xã hội? tích cực hay tiêu cực? Hữu vi hay vô vi? Trong sách Văn
học Việt Nưm th('n L\\ chúng tôi đã trả lời:
Một vị dại dức chân tu dã dắc dạo, có thâ nói là một háu vật trời
dành cho một dán tộc. Một ììịịưíyi ấy ngồi từ hì từ dại (vô vi như một
tượng gỗ) mà khiển người muôn nghìn người khác sống hớt tội lỗi di, noi
theo gương ấv cài mà lòng mình và hớt khe khất với người, hớt căm hờn
thù oán của trần giới dể ngưỡng vọng những tư cách gì cao cả dẹp dẽ của
con người có thực ngồi tại dó như một vị Phật sống, ngưỡng vọng những
Niết hùn, Thiên Trúc, có ílìể là những nưi Cực lạc do người ta tưởng
tượng ra, nhưng dể ngưíìi ta hằng ngàv tự mình lùm quan toà mà tự xử
nluĩng hành vi thiện ác của mình, de xứng hay không xứng hước chân tới
nơi Cực lạc dó.
Vị dại dức ấy quả dã như một hậc thầy tinh thần của .xã hội ở những
chỗ mà mắt người vô tình không trồng tlỉấv (như từng dã không trông
thấv chân móng của cái lâu dài vậv).
Sự ra đời và có mặt trên cuộc đời của vị dại đức ấy, có thể nói, là
một sự kết tinh của một cái cộng nghiệp của toàn cả xã hội. thao thức và
ngưỡng vọng những gì là ý thiện và dạo lý. Đó là một danh dự cho xã hội.
Pháp Hiền chợt hiểu ý ngài Ti Ni Đa Lưu Chi. liền sụp xuống'lạy xin iheo làm
đệ lử và sau được truyền tam âh.
Câu chuvện ấv chí chép đúng lại mà không giải Ihích thì người cíọc có thể sẽ
không hiếu gì hết.
Hỏi một người tu đạo " Chú họ gì?”, ấy là muốn thứ xem ngươi ấy đã nhập vô
sắc giới mà lòng thì liệu có còn bị những sắc danh của trần tục huyễn hoặc nữa
chăng.
Chú tiếu trá lời có, lại còn tha thiết muốn hỏi lại hoà thượng có không, lại còn
làm như cái họ là một cái gì quan trọng lắm đê’ chú đố hoà thượng biết. Như vậy là
chú hãy còn mê, cho nên thiền sư quát to lên: “Biết để làm gì?”.
Tiếng quát ấy đã khiến Pháp Hiền sực tinh quỳ mọp xuống lạy xin theo làm đệ tử
và sau được truyền tâm ấn. Tiếng quát ấy đã thay đổi cá một đời người cúa Pháp
Hiền vậy.
3 10