Page 295 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 295

N(5  nâng  mục  tiêu  sự  lu  hành  lên  khỏi  cái  đích  thực  dụng  do  tác
   động của mê tín dị  doan và mở ra một chân trời  mới:  tu đế đến cõi giác,
   để tự siái thoát mình và tinh thần mình khỏi những điều cố chấp (cả chấp
   ngã  lẫn  chấp  kinh,  chấp  pháp)  cho  tâm  linh  mình  hoàn  toàn  trong  sáng
   mà nhìn thấy chân lý, cũns như hiểu chân lý và sống cái chân lý ấv.
         Giữa xã  hội  den  tối  ở cuối  thế kỷ  thứ Ví  sang  đầu  thế kỷ  thứ VII,
   con  người dã mất lòng  tin ở nhân tính của nhau.  Nếu đạo siáo lại  chỉ đê
   làm  phương  tiện  tranh  đấu  (dù  là  cho  một  chính  nghĩa  cao  cả  là  giải
   phóng) thì đạo giáo cũng vẫn dẫn thêm người vào sâu con đường mê lầm,
   để oán cừu khêu  gợi oán cừu. cái  khổ vẫn không sao dứt được khỏi  vòng
   nhân quả liên miên.
         Cho nên  dòng Thiền  lông  khi  đặt được nền  móng  ở Giao Châu thì
   bôn cạnh nhũng ánh sáng từ bi của tôn giáo đã có cả một hệ thống triết lý
   và  một  nhận  thức quan  lìm  đến  tận  bản  thể của  mọi  sự,  vật  và việc,  mà
   không ngừng lại ở hình danh sắc tướng bên ngoài.
         Chủ  trương  căn  bản  của  Thiền  tông  là  hoá  hợp cuộc  sống  kỳ  bí ở
   nội  lâm  với  cuộc  sống  kỳ  bí của vũ  trụ.  Trong  sách  Văn  Học  Việt  Num
   Thời Lv. chúng tôi viết:
         Khi  sự đồng  linh cảm,  linh ứng này đã diễn ra, người  ta không còn
   bị  huyễn  hoặc  bởi  hiện  lượng giới,  không còn  bị  luẩn  quẩn  ở những  sắc
   thái  bề  ngoài  của chân  lý,  không  còn  lấy  phương  tiện  Icàm  cứu  cánh,  lấy
   kết  qua  làm  nguycn  nhân,  mà người  ta cảm thông được  với cả một cuộc
   tuần  hocàn  của  vũ  trụ.  từ  những  cái  vô  cùng  lớn  đến  những  cái  vô  cùng
   nhỏ, ở hiện tại, ở quá khứ và ở vị lai.
         Người  la không những hiểu cuộc tuần hoàn ấy.  Người  ta thấy cuộc
   tuần hoàn ấy, và sống cuộc tuần hoàn ấy.
         Và  khi  đã  sống  thực  cuộc  tuần  hoàn  ấy,  người  la  vui  được  với  cái
   vui  của  muôn  vạn  chúng  sinh,  buồn  được  với  cái  buồn  của  muôn  vạn
   chúng  sinh,  đau  đớn  được  với  cái  đau  đớn  của  muôn  vạn  chúng  sinh'"
   khiến người ta toá được tình thương yêu ra cùng khắp và nlùn thấy được ử
   cùng khắp, lình thương yêu mà người ta gọi là phật tính.
         Có thể nói Thién tông là một tông tiêu biểu cho  tất cả các tông của
   Phật giáo. Đó là một tỏng đã nói dược ra lời tối  hậu của Phật  giáo về bản
   thể của vũ trụ'^"  một tông vượt lên trên Duy thức tông, coi hoàn vũ chỉ là


     Chúng  sinh  là  gồm  tất  cá  những  sinh  vật  trên  thế gian  và  tất  cá  những  vật  mà
   người  ta quen cho là vô tri giác.
     Một bác sĩ người  Mv là Saưndcrs có bàn về Thiền tông như sau:
      “Thiền  tỏng  không  phái  là  bài  duy  tâm  luận  một  cách  tuyệt  đối  (absolute
   idealism) cũng  không  phái  là bài  hư vỏ  luận một cách  tuyệt đối  (absolute nihilism)
   Ông  Khuê  Phong  nói  rằng:  “nếu  tâm  và cánh dều  không có cả  thì  ai  là  người
                                                                         307
   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300