Page 204 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 204

Nhữns  phần  lử  ưu  tú  (rất  hiếm  hoi)  có thể học để đọc được  những
    chính  kinh chính sử của  Khổnsỉ giáo thực ra vốn là sản phẩm đúc kết nên
    từ nhữna  phong  tục của cả đơn  vị  sống và cả làng.  Phong  tục  là  phương
    tiện  giáo  hoá  duy  nhất  đối  với  dân chúng  không  biết  chữ.  Phong  tục  đã
    dùng  dư  luận  khen  chê  trong  làng  mà  ép  cá  nhân  vào  cuộc  sốna  thuần
    lương.  Phona tục lại được  những mối dày tình cảm của gia đình  họ hàng
    củng cố đời này qua dời khác.
          Khổng  giáo  đến  Giao  Châu  chí  cần  có  lời  hay  ý  đẹp  để  làm  sáng
    thêm  những  điéu  phải  mà dàn  chúng  vẫn  đã theo.  Báo  rằng  Khổng  giáo
    đã khai  hoá  cho đám  dân Giao Chỉ  còn man  rợ là nói  hùa theo giọng  kể
    công của người đô hộ. Cồng bằng ra mà xét, công của Khổng giáo chí  là
    đặt tên cho những cái cây đã mọc sẵn trên khu  vườn  mới mua.  Những sự
    việc  mà  Khổng  giáo  gọi  là  chân,  thiện,  nhân  nghĩa,  lễ,  trí,  tín...  không
    đợi đến lúc được đặt tên mới có mà vốn có đã từ lâu trong một nền lễ giáo
    do phong tục của làng đã đóng khung con người vào.
          Lấy một việc thật cụ thê’ ra nói cho dễ hiểu:  hai đứa trẻ mới lên 3 và
     lên 4, anh em cùng cha mẹ, chúng  lúc  nào cũng  nhìn  thấy nhau,  lúc  nào
    cũng  chơi  với  nhau.  Tmh  thân  yêu  của  chúng  nở ra do  việc  sống  chung
    ấy.  Khi  có  dứa trẻ  khác  dánh  thằng anh  nó,  thằng  em vào bênh  và đánh
     lại.  Hỏi  những điều  dạy  luân  lý đã dự được gì vào đấy?  Hay hành vi  hợp
     với  luân lý ấy đã chỉ do việc sống chung nở ra? Và luân lý đã thể theo đó
     mà cỏ  đọng thành lời dạy?
          Cuộc  sống chung  tự nhiên  có  lễ  giáo của  hai  đứa trẻ  và cuộc  sống
    chung  tự  nhiên  có  lễ  giáo  của  những  người  lớn  trong  làng  cũng  không
     khác gì nhau. Luân lý của Khổng giáo đến sau đã chỉ theo những gì đã có
    để giảng dạy mà thôi.
          Ngay  tại  chính  quốc  Trung  Hoa,  số  người  dcìn  Trung  Hoa  không
     biết chữ cũng  không  ít ỏi  gì.  Khổng giáo có thể sống được  và  phát  triển
     được  trên  đất  ấy,  một  mánh đất  lừ xưa vẫn  lấy đức  để trị  dân,  và  những
     đời  Nghiêu,  Thuấn,  Thang,  Vũ  từng đã  là những  đời  vua có đức  để cho
     đời  sống  xã hội  có được  một dời  sống  lý tưởng, hay đúng  hơn, một  thời
     đại  Hoàng kim cho bao giờ người ta cũng mơ ước được thấy trở lại chính
     là nhờ nó đã dựa theo quy mô kiến trúc của lý tưởng cũ mà hệ thống hoá.
          Ý  niệm  thay  trời  trị  dân  của  những  vị  dế  vương  có  đức  thì  còn,
     không có đức thì  mất  và ý niệm về mệnh đã hàm chứa ở trong nó những
     tư  tưởng  thần  bí  cổ  Trung  Hoa.  Với  tất  cả  tính  chất  hợp  lý  của  người
     Trung  Hoa  miền  Bác,  Khổng Tử đã chỉ  nói:  quỷ  thần  kính  nhi  viễn chi,
     mà không có  lời  gì đụng chạm đến nền thần bí cố hữu. Trái  lại, ngài  vẫn

                                                                           215
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209