Page 119 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 119
Tiếng thứ nhất của vế dưới vần với tiếng cuối của vế trên:
Khôn cho người ta dái
Dại cho người ta thương
Tiếng thứ ba của vế dưới vần với tiếng cuối của vế trên
Ai trông thấy ma
Biết đàn hù ăn bớt
Tiếng thứ tư của vê dưới vần với tiếng cuối của vê trên:
Có của thêm vào
Chẳng có của hào ra.
Tiếng thứ năm của vế dưới vần với tiếng cuối của vế trên:
Biết thì thưa thốt
Không biết thì dựa cột mà nghe
Tiếng thứ sáu của vế dưới vần với tiếng cuối của vế trên:
Ãn lấy thơm tho
Chứ không ai ăn lấy no lấy béo.
Với tính cách uyển chuyển tự nhiên của tiếng nói và với tính cách
đặt câu thật phóng khoáng như vậy, ta có thể tin chắc rằng ca dao tục ngữ
của ta xưa đã nhiều vô tận. Bởi vậy, nếu không nhớ được thực đúng thì ai
cũng lại có thể biến báo được ra một câu tương tự. Và bất cứ gặp trường
hợp nào, người ta cũng có thể đối đáp được với nhau, bằng những câu có
vần có điệu.
Thơ lục bát, song thất lục bát sau này của ta là hình thức tiến hoá tự
nhiên của tiếng nói vạ bắt gốc ở ngay từ những câu ca dao vừa nói trên đây.
ớ thời sơ khai này của văn chương truyền khẩu, hình thức của câu
vãn thơ như ta đã thấy, là giản dị và tự nhiên có nhạc điệu, theo với nhạc
lính trong tiếng nói của ta.
124