Page 115 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 115

hè  đều  tổ  chức  vào dịp  ấy.  Và  những  cuộc  hành  hương  lên  các  núi  non
         cũng  vào dịp ấy.  Những trò vui  công cộng  như ca vũ, đánh  vật, chọi  gà,
         chọi chim, dánh đu, thi chắc cũng như ở tất cả các xã hội cổ sơ khác.
               Riêng có một trò chơi vui khá dặc biệt là trò chơi tiếng và âm thanh
         trong gia đình, chắc phát xuất  từ sớm  lắm, dể tạo thành bộ tiếng nói. Đó
         là cách dùng tiếng đệm và liếng nói lái.

         TIẾN(Ỉ  ĐỆM

              Đây  là hiện tượng của một ngôn ngữ không có chữ ghi đích  xác và
         dứt khoát. Có nhiều những tiếng mà tuỳ người nói đúng hay chệnh đi một
         chút, nhưng nếu vẫn phát âm trong vòng của âm gốc, như đã nói trên, thì
         người nghe cũng vẫn hiểu được.
               Hiện  tượng  ấy,  là  khuyết  điểm  của  một  giống  dân  không  có  chữ
         viết, nhưng  lại  là một  ưu điểm để dân ấy có một  bộ tiếng  nói  phong  phú
         vô cùng.  Khi có cơ hội  làm việc điển chế dứt khoát, người ta sẽ tha hồ lựa
         chọn để tinh nghĩa.
               Oằn,  ngoằn,  vàn,  rằn,  loằng,  ngoằng,  quằn...  Đó  là  những  tiếng
         có thể do sự nói  sai  của một  số người  mà  khác  nhau  như thế,  nhưng  rồi
         dần dần dông  naười  cứ nói, đông người  khác  cứ hiểu,  không  ai  làm  việc
         lấy  nhất  định  hẳn  một  tiếng  nào  đúng,  nên  tất  cả  cứ  dược  tuỳ  tiện  mà
         dùng để cùng tồn tại.
               Rồi để giúp thêm cho sự dễ hiểu, người ta mới cho thêm  tiếng đệm
         vào.  là  cái  tiếng  có  thổ  cũng  gần  gần  với  âm  vận  của  liếng  gốc,  để  hoạ
         chăng người nghe không quen hiểu liếng nọ, át cũng quen hiểu tiếng kia:
         lom  khom, dòm nom, hom  hỏm, thom  lỏm,  lõm õm,  xoang xoảng,  loảng
         xoảng, choang choảng v.v...
               Khi quen miệng như vậy, thì  một mặt người ta có những tiếng kép,
         kép  đôi,  kép  ba,  kép  tư,  một  mặt  người  ta  quen  tai  để  đòi  hỏi  một  âm
         hưởng trong tiếng nói.  Và vì  thế tiếng dệm mới trở nên một đặc tính của
         tiếng ta.
              Tiếng đệm có khi  là một tiếng có nghĩa (tay chân, nhà cửa, giường
         phản,  sách  vở...),  cũng  có  khi  không  (nóng  nảy,  nhảy  nhót,  nhẹ  nhõm,
         chạy vạy...). Tiếng đệm thêm vào đằng trước hay đằng sau tiếng chính có
         khi  làm  thay  đổi  nghĩa  (đo  đỏ,  tim  tím,  vàng  vàng,  trăng  tráng,  nho
         nhỏ...)  mà  cũng  có  khi  không  (một  mai,  giấy  má,  của  cải,  xe  cộ...).  Có
         khi sự thêm vào chỉ để cho tiếng khỏi cộc (cộc lốc, tròn trặn, đầy đủ). Có
         khi chỉ để nói chơi (đàn điệc, nhà nhiếc, ăn iếc, chơi chiếc).

         120
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120