Page 116 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 116

Dù  với  nguyên  cớ nào,  lác  dụng nào, việc thêm  tiếng đệm  cũng đã
     tạo cho tiếns Việt một âm vận theo thói quen, mà chỉ cái tai thẩm âm của
     người ta mới có quyền phán xét là đúng hay sai.
           Người la nói ỡm ờ, ậm  ừ, hầm hè, mà không nói ngược lại  là ờ ỡm, ừ
     ậm, hò hầm. Đấy là luật ngôn ngữ, cũng như nhiều luật khác mà nhà ngôn
     ngữ học sẽ thn ra.
           ớ   đây,  chúng  ta chỉ  tự hạn  trong  phạm  vi  khảo về  văn  minh  để có
     nhận định  ráng:  bộ tiếng  nói  của ta ở thời  Vãn  Lang, đã vì  không có chữ
     viết mà có thế phong phú được như thế. Cố nhiên, ngay hồi đầu,  không có
     nhiéu tiếng kép và tiếng đệm này. Nhưm> niỊơv hổi đần đã có sự quen dùng
     và sự cho plìcp dùng,  nó đặt nền tang cho bộ liếng nói phát triển về sau.


     NÓI LÁI
           Cách nói  lái là cách chơi âm thanh (như các dùng tiếng đệm  là một
     cách chơi tiếng).  Đây cũng  là một phát hiện đặc biệt của tiếng ta.  Những
     tiếng  liên  âm  như của  Châu  Âu,  Nhật  Bản,  ...  không  nói  lái  dược.  Mà
     tiếng  độc  âm  như của  Tàu  thì  cũng  không  thấy  người  Tàu  nói  lái  được
     như ta.
           Lái hai  tiếng một: cái bàn - bán cài;  bánh mì - mí bành; nhà tôi  - tồi
     nha; ....Lái ba tiếng một; bản lên dề, mịt quả mốt, vái ông củng. Nhưng còn
      lái  một  tiếng  một nữa:  chỏm him (hôm) chay  nim  (nay) chôi tim (tôi) chi
     dim (đi) chơi chim (chơi).
           Sự nói  lái cũng phải theo một quy tắc về âm và thanh mà chỉ cái  tai
     nghe quen mới phán xét là đúng hay sai.
           Nhờ những cách  chơi  tiếng và chơi  âm  thanh  ấy,  bà dạy  cháu,  mẹ
     dạy  con,  trong  các  gia  đinh,  đời  này  qua  đời  khác,  tiếng  nói  của  người
     Giao  Chỉ  từ hổi  chưa tiếp  xúc  với  văn  minh  Trung  Hoa đã  có  tính  cách
      uyển chuyên  của giọng nói trong  bộ máy  phát  âm, và có nhạc điệu  trầm
      bổng ngán nga trôi chảy và êm dịu.


      NÓI XUÔI
           Còn  một  điểm  đặc  biệt  khác  của  tiếng  nói  để  đến  khi  người  Giao
      Chỉ tiếp xúc với văn minh Trung Hoa, rồi sống chung hàng ngàn năm với
      người Tàu, mà cũng không mất dược, ấy là nhờ không có chữ viết, không
      tự gò bó vào việc làm văn chương, những ngữ tố đã dược bố trí xuôi theo
      nhận  xét thông thường  hợp  lý:  Người ta biết rằng  mưa rồi  mới  phân biệt
      ra mưa lớn thì nói mưa lớn, mà không nói lớn mưa, dại vũ như Tàu. Thấy

                                                                             121
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121