Page 104 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 104

Vậy.  đây  chỉ  là  mộl  cách  giữ gìn  thể xác  người  quá  cố về  lâu  dài.
      Những cái  chum  bàng  đá của  người  Lào ở Cánh Đồng  Chum,  những vại
      sành đimg tro và xương người quá cố chôn ở bãi biển Sa Huỳnh cũng chí
      có công dụng ấy.
            Có  điều  khiến  la  phải  suy  nghĩ  là  sao  những  cổ  mộ  ấy  không  tìm
      thấy có nhiều, khi  trải  bao nhiêu đời, đã có bao nhiêu người chết rồi? Ta
      tất  hiểu  ra,  mộ  chôn  một  cách  thật  công  phu  như cỡ ấy  phải  là  mộ  của
      hàng quv tộc,  nhiều liền của,  nhiều quàn hầu dầy tớ. Còn mộ thường dân
      thì ở đâu? Cũng bởi cái  ý muốn giữ gìn mà người ta đã chôn thi hài thàn
      nhân  một  cách  giấu  giếm  chứ không  tập  trung  về  một  khu  nghĩa  trang,
      chôn  ở bờ ruộng,  ở khe  đồi,  ở bất cứ một  nơi  nào,  để chi  con  cháu  biết
      thôi.  Khi con cháu vì cớ gì mà lan tác, đời các cháu xa không nhớ nữa thì
      những ngôi  mộ ấy  lần dần vào đất xung quanh, để xương cũng tan đi  mà
      sau này không ai tìm thấy nữa.
            Người  ta  không  hề  tìm  thấy  mộ  cổ  ở hang  động  đá.  Chỉ  thấy  đồn
      ràng  trên  đinh  núi  Ba  Vì  có cái  áo quan nhưng  không  ai  thấy.  Mà  theo
      thánh  tích thì  đấy  lại  là cỗ thọ đường do chính Thán Tản  Viên dành cho
      bà mẹ nuôi  vần sống ở dẩy lừ trước.  Núi  và  hang động  là nơi  thanh  sạch
      của thần  tiên.  Người  phàm tục tới đó chi  làm  nhơ uế nơi  thiêng  liêng ấy.
      Huống chi  mang thể  xác người  chết  dến đấy  lại  càng là việc  phái  kiêng.
      Cái  xác của sư Từ Đạo Hạnh ở hàng động chùa Thầy  (bị quân Minh đốt)
      cũng  là xác của vị  Phật  sống  dể  lại.  Nhất dịnh  người  thường  không dám
      chôn  vào  hang  dộng  đá.  Chính  điều  này  mới  lại  đúng  với  ý  niệm  của
      Jansé  muốn  nói.  Nhưng  những  sọ  người  mà  người  ta  thấy  ở hang  động
      Bác  Sơn  thì  sao?  Thấy  ở  dấy  không  kèm  theo  những  tự  khí  thì  đấy  là
      những người sống hoặc di  đánh nhau bị thương, vào đấy rồi chết, hoặc bị
      người  ta  giam  cầm  ở  trong,  hoặc  đem  nhau  Vcào  dấy  đánh  nhau  để  rồi
      cùng chết.  Không phai dấy là một nghĩa trang để có một lúc lới  mười cái
      sọ người chết tiền sử.
            Phân  biệt  rõ  như vậy,  chúng  la  thấy  trong  nội  dung  việc chôn  xác
      cha mẹ này, tuy là có tôn kính mà cỏn phải dưới mức tôn kính nhữnỊị bậc
      thần tiên. Chúng ta sẽ nói về tín ngưỡng niìy sau ở mục đời sống tâm linh.
            Đây  tiếp tục  nói  về  đời  sống  gia đình.  Sách  Đại Nam  Nhất Thống
      Chí,  tính  Thanh  Hoá chép về phong tục người  Mường có  ghi  là xác cha
      mẹ chết  thường  dược để  lại  trong nhà đến  ba năm  mới  chôn.  Điều  ấy  tỏ
      rằng người ta để lại là để phụng dưỡng như khi còn sống.
            Với  ý  niệm  về  dòng  dõi,  với  tục  quàn  xác  tại  nhà  và  tục  tìm  đất
      chôn  người  chết,  ta  hiểu  rằng  cuộc  sống  gia đình  đã  rất  sớm  có  tổ  chức

                                                                             109
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109