Page 66 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 66

buôn để kiếm thêm đồng lòi.  Có người đi cả ngày đến tối
     về nhà tính chỉ lòi  đâu vài xu.  ơ  chợ nào việc buôn bán
     có hơi quan trọng là  thấy có một vài nhà buôn bán  Hoa
     Kiều  lũng  đoạn  lợi  quyền.  Một  mặt  họ  mua  những  vật
     thổ sản dư dật, như lúa, gạo, bắp,  đậu, bông, sắn để bán
     đi nơi khác, hoặc chở ra ngoại quốc,  một mặt họ bán cho
     dân quê những tạp hóa như vải lụa,  thuốc men cùng đồ
     ngoại hóa khác, nhất là hàng tàu.
        Ó  thành  thị  sự  buôn  bán  thịnh  hơn  ở  nhà  quê  vì
     thành thị thường là trung tâm  điểm về kinh tế của một
     tỉnh  hay  một  miền.  Những  nhà  buôn  nhỏ  các  chợ  nhà
     quê  thường  đến  đó  để  lấy  hàng  về bán,  hay  là  đem  đồ
     thổ sản  mua  ở các  địa  phương  tập  trung  ở  đấy.  Song ở
     thành thị cũng như ở nhà quê, người Việt Nam chỉ buôn
     bán  vặt,  những hàng  khá  nhất  là  mấy hàng  tấm  hàng
     đồng bán  lẻ,  chứ các cuộc  buôn  sỉ  và  cất  hàng  to  đều  ở
     trong tay người Hoa Kiều.
        Việc buôn bán bằng ghe thuyền thì ở sông cũng chỉ do
     huyện này sang phủ khác, xa lắm là do một tỉnh đi sang
     tỉnh bên  mà  thôi;  còn ỏ biển  thì  ghe  thuyền  nhỏ  không
     thể rời xa ven bờ,  cho  nên  những nhà  hàng hải  táo bạo
     nhất cũng chỉ  đi xứ  này  sang xứ  khác  ở  trong phạm  vi
     Trung, Nam, Bắc Việt thôi.
        Trừ nước Tàu ra  thì  nước  ta xưa vốn  không có thông
     thương  với  ngoại  quốc,  song  việc  mậu  dịch  này  cũng  ở
     trong  tay  người  Hoa  Kiều,  họ chở  phẩm  vật của  Trung
     Quốc sang bán ở nước ta, rồi lại cất hàng thổ sản của ta
     mà chở về nước họ.
        Từ nửa đầu thê kỷ  15, có một ít người Nhật cũng đến
     buôn  bán  ở  nước  ta,  rồi  đến  thê  kỷ  17,  các lái  buôn  Âu


     68
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71