Page 61 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 61

thơ,  toả  sáng  cả  tâm  hồn  người  đọc.  Đó  là  màu  hổng của  mặt





                                           trời ban  mai  và  niềm  tin.  Thơ của  Bác  là  thơ của  một chiên  sĩ




                                           cộng  sản lỗi lạc,  nắm vững quy luật phát triển tất yêu của lịch





                                           sử, nên từ thơ Người luôn luôn toả sáng một niểm tin mãnh liệt.





                                           Khỏng  phải  ngẫu  nhiên  mà  trong  thơ  Bác  có  nhiều  hình  ảnh




                                           mặt  tròi  đến thế.  Mặt  trời luồn ửng  đỏ  trong  thớ  Bác  xua  tan





                                           bóng đêm âm u và đưa lại những bình minh tươi sáng.





                                                                                      "Đầu tường sớm sớm vầng dương mọc






                                                                                      Khắp chốn nơi nơi rực ánh hồng"






                                                                                      Trong ngục giờ đây còn tối mịt Ị






                                                                                      Ánh hổng trước mặt đã bừng soi”





                                                          Câu  hai  của  khổ  tliơ  cho  thấy  màu  "hồng"  trong  khoảng





                                           khắc đã quét sạch những bóng tối của đêm tàn còn sót lại và toả




                                           hơi ấm bao la trùm vũ trụ, xua tan khí lạnh u ám đêm đen. Đây





                                           là một tứ thơ rất khoẻ nhuốm màu sắc thần thoại. Hĩnh ảnh thơ


                                                            *                                                                                                                                                  4
                                            đã mỏ ra một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, rực rỡ,  rộng lỏn,





                                            tươi  sáng  tràn  đầy  sức  sống  lạc  quan  trong  buổi  bình  minh.




                                            Hình ảrứi thơ của Bác rất hiện thực mà cùng rất lãng mạn.






                                                          Câu thơ thứ ba của khổ này mỏ ra một khung cảnh mới: MHơi




                                           âm bao la trùm vũ ¿rụ'\Vù  trụ vừa mói đây còn đầy bóng tôi và





                                           lạnh giá  mà bỗng chốc nồng ấm han lên.  Phải có hơi ấm  hơi ấm




                                            từ trái tim đầy nhiệt huyết và niềm tin của nhà thơ - chiến sĩ toả





                                           vào đất tròi thì vũ trụ moi bao la và nồng ấm đến thế!






                                                          Câu thứ tư của bài thơ trong nguyên tác là "Hành  nhân thi




                                           hứng hốt gia  nồng".  Trong câu  thơ nguyên  văn của  Bác  có chữ




                                            "gia"  nghĩa  là  thêm  vào.  Như  vậy  là  thi  hứng  của  người  tù





                                            không phải giò đây trước thiên nhiên rộng mớ mối xuất hiện mà





                                            đã "nồng" lên từ lúc mỏi cất bước lên đường "gà gáy ìĩiột lẩn đêm




                                            chửa tan".  Qua chặng đường đày ầi đầy gian  lao,  cảm hứng thơ










                                             60
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66