Page 65 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 65

2.  Vẻ đep cổ điển trong bài thơ






                                                          Nhà  phê  bình  văn  hoc  nổi  tiêng  Trung  Quôc  Quách  Mạt





                                            Nhược  đã  xếp bài thơ  này  của  Bác ngang  hàng  vối các bài thơ





                                           Đường, Tông bởi bài thơ có một vẻ đẹp cổ điển: cổ điển ỏ đề tài vể





                                           vẻ đẹp thiên nhiên, về leo núi nhổ bạn "Đảng cao ức hữu", cổ điển




                                            ỏ bút  pháp  chỉ  phác  thảo  một vài nét  mà nhà  thơ  đã  tạo  dựng





                                            được linh hồn của tạo vật.  Bài thơ còn làm hiện ra trước mắt ta


                                                      •                                                                                                                                            I                                »                                                                                                                                                                                       •

                                            phong thái một bậc khách, tiên:  con người một mình khoan thai





                                            dạo bước trên đỉnh Tây Phong trong cảnh mây núi hoà quyện ôm




                                            ấp  lấy  nhau,  phía  dưỏi  là  dòng  sông  tĩnh,  lặng  nh.ư  một  tam





                                            gương long lanh, tuyệt nhiên không một chút bụi trần.






                                                          3. Môt bức tranh tuyêt đep: vừa bát ngát hùng vĩj  vừa




                                            êm ả sảng trong hai (câu thơ đầu,)






                                                          a.  Một bức tranh nên thơ nên hoạ


                                                                          •                                                                                            m


                                                          Vừa chiến thắng tù tội bệnh tật,  được trả lại tự do, Bác xúc





                                             dộng  vô  cùng  khi  dứng  trên  đỉnh  Tây  Phong  phóng  tầm  mắt




                                            thưởng ngoạn khung cảnh  tròi đất bao la  ”Vân ủng trùng sơn,





                                            sơn ủng vân- Mảy nâng đỡ núi,  núi chở che m ay’. Câu thơ được





                                             địch  thànli  "Núi  ấp  ôm  măy,  mây  ấp  núi".  Lòi  dịch  chỉ  thay





                                             đổi một chút thứ tự giữa mây và núi mà  đă làm sai lệch đi chỗ




                                            đứng  rất  cổ  điển  của  nhân  vật  trữ  tình.  Nhà  thơ  phải  đứng





                                            trên  cao  mới  có  thể  thây  mây  trước?  núi  sau.  Qua  câu  thơ,





                                            chúng  ta  thấy  vũ  trụ,  thiên  nliiên  dưối  ngòi  bút  của  Bác  trỏ




                                            nên  bát  ngát  hùng  VI,  êm  ả,  sáng  trong  mà  gần  gũi  hài  hoà





                                            biết  baoĩ  Mây  núi  như  nương  tựa  vào  nhau  và  vươn  tới  vô





                                            cùng.  Cái nhìn của Bác bao la  mà ấm áp tình người, không gdn




                                             một  chút  quạnh  hiu  lạnh  giá,  không  phải  là  nỗi buồn  cô  đơn





                                             trong thơ lãng mạn:















                                              64
   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70