Page 66 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 66
- Nắng xuống trời lên sâu chót vót
"
I
Sông dài trời rộng bến cô liêu"
(Huy Cận)
- "Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt sương mờ")
(Xuân Diệu)
Lúc này đang độ cuối thu, bầu tròi như cao xanh hơn, xa xa
dưới chân núi là dòng sồng khiến ta gợi nhố đến một câu thơ
của Nguyễn Du "Lỡĩig lanh đáy nước in trời" (Kiều).
Tóm lại, hai câu thơ đầu là một bức tranh thiên nhiên sơn
thuỷ bát ngát, hùng vĩ, một thiên nhiên thanh khiết và rất đỗi
hữu tình dưới con mắt cùa một bậc chân thi sã. Nếu không có
một tâm hồn trong trẻo, thanh thản ung dung hết sức thì không
thể viết được những câu thơ tài hoa đến thế- Đằng sau bức
tranh thiên nhiên trong trẹo ấy, êm ả ấy là cả một bản lĩnh thép
phi thường của Bác.
b. Tính tượng trưng, hàm sức của hình tượng thợ
Ở đây Bác không nói rõ thòi gian ngắm cảnh, nhưng đọc hai
câu thơ, ta nghĩ đó là một buổi sớm mai thanh tịnh, có ánh mặt
trời toả sáng. Hiểu rõ hoàn cảnh ra đời của bài thơ như trên,
chúng ta bỗng thây hình ảnh mây núi, lòng sông như còn ẩn
chứa một ý nghĩa tượng trứng sâu xa. "Vân ủng trùng sơn, sơn
ủng vân" đó là mây núi hoà quyện vào nhau hay còn gợi lên tình
cảm đồng chí bạn bè yêu thương đùm bọc lẫn nhau? "Giang tâm
như kính tịnh vô trần', đó là cái long lanh của lòng sông hay là
tấm lòng của Bác vẫn vằng vặc một niềm thuỷ chung với cách
mạng, với đất nưốc, bạn bè, đồng chí? Đúng là lòi thơ của Bác
5 - V Ổ Ĩ Đ H