Page 59 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 59
không hẳn là nâng mà còn là ôm lấy, hợp lại, đi theo. Những
nghĩa này không đưực chuyển vào bản dịch. Lời dịch còn bo mất
hình ảnh "đinh núi ĩnừa thu", một hình ảnh mang đậm màu sắc
thu của thơ ca cô điển phương Đông, cảnh vật trong nguyên tác
vì thế cũng đẹp hơn, thi vị hơn. Bất ngơ và thú vị hơn nüa là
ngưòi tù cô đơn trên con đường gập ghềnh, vắng vẻ quạnh hiu
bỗng phát hiện ra ngưòi bạn đồng hành không hẹn mà cùng lên
đường một lúc - nào phải ai xa lạ, đấy chính là trăng sao -
những người bạn tri âm tri kỷ của nhà thơ tự hồi nào (có người
hiểu câu thơ của Bác mang ý nghĩa tượng trưng. Đó là hình ảnh
quần chúng cách mạng đang ủng hộ những người chiến sĩ trên
bước đường chiến đấu. Thậm chí có ngưòi còn cho rằng đấy là
hình ảiili bọn lính Tưởng đang giải Bác trên đường đi đày. Hiểu
như vậy e không thích hợp với tinh thản chung của bài thơ).
Câu thơ của Bác chủ yếu được viết bằng bút pháp tả thực: Đây
là hình ảnh thiên nhiên sinh động và đầy ánh sáng. Đây có thể
được xem là một tứ thơ cải tạo hoàn cảnh, biến đổi tình thế. Vổi
một hồn thơ rất vui rất khoẻ, Bác đã tìm thấy trong sự đối lập
có sự hài hoà. Bằng hình ảnh thơ ấy, sự vắng vẻ quạnh hiu đã
nhường chỗ cho sự sinh động tươi vui và người tù, tuy thân thể
cô đơn nhưng tâm hồn không cô độc nữa.
Câu ba và bôn của bài thd cho thấy hình ảnh ngưòi tù trên
đưòng chuyển lao tuy đầy gian khổ nhưng luôn luôn ử tư thế chủ
động, tự tin, sẵn sàng đón nhận khò khăn và vượt lên khó khản:
"Người đi cất bước trên đường thẳm.,
Rát mặt, đêm thu, trậri gió hàrì'
Đường xa đèo núi trập trùng, gió lạnh từng đợt thổi tới làm
cản trở bước chân ngưòi tù, như muôn nhấn chìm tù nhân.
Nhưng ỏ đây người tù nhân * chiên sĩ vẫn hiện lên trong tư thế
5 S