Page 203 - Vấn Đề Bảo Vệ Quyền Sở Hửu Trí Tuệ
P. 203
Chương 3: Thương hiệu ... thương mại của các doanh nghiệp 203
Khái niệm “Chỉ dẫn địa lý” đã được WIPO lựa chọn để miêu tả đối
tượng của một hiệp ước mới về bảo hộ quốc tế tên gọi và biểu tượng giúp
người ta biết được nguồn gốc địa lý của sản phẩm. Trong mối liên hệ này,
người ta dự định dùng thuật ngữ này theo một nghĩa rộng nhất. Nó bao
gồm tất cả những nghĩa hiện có về bảo hộ những tên gọi và biểu tượng
như vậy, bất kể chúng có chỉ ra rằng chất lượng của một sản phẩm nào đó
có phải có được là nhờ nguồn gốc địa lý của nó hay không (như là tên gọi
xuất xứ hàng hóa) hoặc chúng chỉ xác định nơi xuất xứ của một sản phẩm
(như chỉ dẫn nguồn gốc). Định nghĩa này cũng bao gồm cả những biểu
tượng vì Chỉ dẫn địa lý không chỉ là tên gọi như tên một thị trấn, một vùng
hoặc một nước (“Chỉ dẫn địa lý trực tiếp”) mà có thể bao gồm cả những
biểu tượng. Những biểu tượng như vậy có khả năng chỉ ra được nguồn gốc
của hàng hóa mà không cần viết ra tên nơi xuất xứ của nó. Những ví dụ về
Chỉ dẫn địa lý gián tiếp như tháp Eiffel là biểu tượng của Paris,
Matterhorn của Thụy Sỹ và Tower Brigde của London.
Mặt khác, thuật ngữ “Chỉ dẫn địa lý” cũng được đề cập đến trong
Nghị quyết số 2081/92 ban hành ngày 14 tháng 7 năm 1992 của Hội đồng
EC về Bảo hộ Chỉ dẫn địa lý và xác định nguồn gốc của sản phẩm nông
nghiệp và thực phẩm và trong Hiệp định TRIPS. Trong cả hai văn bản
này, thuật ngữ “Chỉ dẫn địa lý” được áp dụng đối với những sản phẩm mà
chất lượng và những đặc điểm của nó có thể coi là có nguồn gốc địa lý,
một hình thức giống với bảo hộ tên gọi xuất xứ hàng hóa. Nói cách khác,
chỉ những Chỉ dẫn nguồn gốc không bao hàm trong định nghĩa cụ thể về
Chỉ dẫn địa lý được sử dụng trong hai văn bản pháp luật trên. Tuy nhiên,
khi cố gắng đưa ra tất cả những hình thức bảo hộ hiện có của chỉ dẫn địa
lý, phần giới thiệu này sẽ sử dụng thuật ngữ trên với nghĩa rộng nhất.
Khi coi Chỉ dẫn địa lý là một dạng đặc biệt của dấu hiệu phân biệt
được dùng trong thương mại và vì vậy nó cũng được coi là một loại đặc
biệt của SHTT, thì phân biệt chúng với nhãn hiệu hàng hóa là việc quan
trọng; trong khi một nhãn hiệu hàng hóa chỉ rõ doanh nghiệp đã cung cấp
những sản phẩm hoặc dịch vụ trên thị trường, thì Chỉ dẫn địa lý lại chỉ ra
một khu vực địa lý mà một hoặc một số doanh nghiệp sản xuất loại hàng
hóa sử dụng chỉ dẫn địa lý này được đặt tại đó. Bởi vậy, không có “chủ sở
hữu” một Chỉ dẫn địa lý theo nghĩa một người hoặc một doanh nghiệp có