Page 105 - Những Trạng Nguyên Đặc Biệt Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 105

106 N hững  Trang m(uyên <iãc  hiêt...


              một biện pháp  nhằm đẩy lùi  ưểu  nhân chứ  không đề
              cập đến việc bồi dưỡng và đào tạo nhân tcú.

                  Nguyễn Trực từng làm quan nhiều năm,  trải nhiều
              chức,  từng chứng kiến  những thay đổi  lớn  trong triều
              đình,  bước  sang thời  Lê  Thánh  Tông  -  thời  đại  được
              coi  là  thịnh  trị  -  nhưng lúc  này  tuổi  tác  đã cao,  hoài
              bão đã giảm, ý ganh đua không còn. Điều này được thể
              liiện rõ khi ông tâm sự “Lửa lòng Man Xúc tắt lâu rồi”
              (Man  Xúc  tâm  hôi  tục  lữ  hưu  -  Ngẫu  hứng).  Con
              người  trẻ  trung  hăm  hở,  con  ngitời  chức  năng  mang
              hoài bão hành đạo bị xóa nhòa bởi một hình bóng của
              một  Nguyễn  Trực  già  yếu,  nhiều  thất  vọng  và  niềm
              mong  muốn  rất  mực  là  được  quay về  thôn  quê  sống
              cuộc đời nhàn tản. Cái mong ước của vị Trạng nguyên
              năm nào sao mà giản dị:

                       Hà nhật Tây Sơn sơn hạ lộ,
                        Thoay, tiều lạp khán xuân canh.
                                                        (Ngẫu thành)
                  (Bao giờ đến ngày đứng ở bên đường dưới núi Tây
              Sơn, / Mặc áo tơi,  đội nón lá xem cày ruộng trong tíết
              xuân).
                  Quê  hương Nguyễn  Trực  cách  Thăng  Long  không
              bao xa,  bởl vậy nỗi nhớ quê của ông chừng như chỉ là
              cái  cớ  để  nhà  thơ  bộc  lộ  những  suy  nghĩ  và  mong
              muốn  của  mình.  Điều  này  thể  hiện  rỏ  hơn  trong bài
              Ngẫu hứng:
                        Túy lý vong cơ lũy sở thích,
                        Nhàn trung dữ thế đạm vô cầu.
                        (Say sưa quên hết riêng tùy thích,
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110