Page 153 - Bài Văn Mẫu
P. 153

,Bà  lãp “đãi”  nàng  dâu  mới  móh  ăn  đặc  biệt  mà  bà  gọi  là  chè,  nấu  bằng
       cám. Bà khen  ngon đào để và .so sánh: Xóm ta khối nhà  còn chả  có cám mà
      ăn  đấy.  (Vậy có  cám mà  ăn  như thê'  nây là  còn  may  lắm!)  Chao ôi  là  khổ!
       Phải đói đến mức nào thì mới ăn cám thấy ngon? Cuộc sống khắc nghiệt đày
      đoạ con  người,  băt.họ  phải sống cuộc sống của loài vật, song nó  không dập
      tắt  được  phần  người,  rất  người  trong  lòng  bà  mẹ  khốn  khổ  kia.  Bà  cố  đổi
      buồn thành vui.  Bà cô' tươi cười,  đon đả cho bữa cơm  đỡ  phần thê thảm,  còn
      tác giả và chúng ta thì khóc. Khóc vì thương, vì quý tấm chân tình của bà.
         Sống  giữa cái  chết  ngày càng  che  phủ  bóng  đen  gớm  ghiếc của  nó  vào
      mọi gia đình, vậy mà  những  người  nghèo khổ  như mẹ  con Tràng vẫn tin vào

      cuộc sống, vào tương lai: Ai giàu ba họ,  ai khó  ba đời.  Bà cụ  Tứ cứ tin vu vơ
      như thế. Vì miếng cơm  manh áo,  họ  buộc phải vượt lên  mọi gian  nan,  khổ ải
      để sống nên mới có được niềm tin dai dẳng và kì diệu ấy.

         Ba mẹ  con Tràng đã tìm  thấy niềm  vui trong sự  nương tựa,  cưu  mang  lẫn
      nhau mà sống. Tình vợ chồng, mẹ con sẽ là động lực giúp họ tăng sức mạnh
      vượt qua tao đoạn ngặt nghèo trước mắt. Tình cảm ấy rất cần nhưng chưa đủ
      để đảm  bảo cho ba người một tương lai tốt đẹp hơn.  Hiện tại, cuộc sống vẫn
      một màu xám xịt, đầy đe doạ và chết chóc:  Ngoài đình bỗng dội lên một hồi
      trống,  dồn  dập,  vội  vã.  Đàn  quạ  trên những  cây gạơ  caơ  chót  vót ngoài bãi
      chd  hốt  hoảng  bay  vù  lên,  lượn  thành  từng  đám  bay  vẩn  trên  nền  trời  như
      những đám mây đen...
         Cái tài của tác giả là cứ nhẹ  nhàng như không mà luồn  lách ngòi bút động
      đến  tận  nơi  sâu  thẳm  của tâm  hồn,  bắt  người  ta  phải  cười,  phải  khóc,  phải
      sống với nhân vật của mình.
         Trong suốt truyện, tác giả không một lần trực tiếp nhắc đến thực dân  Pháp,
      phát xít  Nhật và  bè  lũ  phong  kiến  tay  sai  nhưng  tội  ác  của chúng  vẫn  hiển
      hiện,  phơi  bày trên  từng  trang viết và  được gói  gọn  trong  câu  nói  đầy  phẫn
      uất của bà  mẹ  già:  Trống thúc thuế đấy.  Đằng thỉ nó  bắt giồng đay,  đằng thì
      nó bắt đóng thuế.  Giời đất này không chắc đã sống qua được đâu các con ạ...
      Người con dâu nhắc chuyện trên mạn ngược, Việt Minh phát động dân chúng
      không  đóng  thuế,  lại  còn  tổ  chức  phá  kho  thóc  của  Nhật  chia  cho  người
      nghèo... Điều  ấy gợi  cho Tràng  nhớ  tới  cảnh  những người nghèo  đói ầm  ầm
      kéo nhau đi trên đê  Sộp.  Đằng trước có  lá  cờ đỏ... và tâm trí anh bị cuốn hút
      mãi bởi hình ảnh ấy.



       152
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158